Hắn thô bạo bóp lấy cằm cô ghì mạnh, Uyển Nhi dù đau nhưng cũng kiên quyết chống đối.
" Nghe nói mày là bảo vật của Vương Khải Hà?"
Hắn cười quỷ dị, ánh mắt điên dại nhìn cô.
" Tao sẽ cho mày nếm trải cảm giác mà Vương Khải Hà đã từng làm với gia đình tao!"
Hắn nhắc đến anh.
Hắn nói anh đã hại gia đình hắn?
Điều hắn nói không phải thật chứ?
Anh không phải là người đi phá gia đình người khác, không phải vậy!
Uyển Nhi lắc đầu, cô không biết nên làm gì cả, cô một mực không muốn đem những gì hắn nói để vào tâm trí.
Bởi cô tin anh...
" Mau buông cô ấy ra!"
Một giọng nói vang lên, trong tâm trí cô chợt hé lên tia vui mừng.
" Khải Hà, anh đến rồi...."
" Mày là ai thế? Dám xen vào chuyện của bọn tao?"
Hắn liếc nhìn, bọn đàn em của hắn cũng sừng sổ, cái máu chó nổi lên cồn cào, chân tay đều ra vẻ xoa nắn muốn khiêu khích.
Khoan đã? Uyển Nhi chợt ngừng lại trong suy nghĩ.
Cái giọng nói này?
Thật sự rất khác....
Không phải anh....
Không phải Hà!
Mà là của Tử Kha.
Bọn chúng xông lên, một màn hỗn độn nổ ra trong khe nhỏ, Uyển Nhi lách người chạy về phía Tử Kha.
" Em không sao chứ?"
Tử Kha vừa vung tay đấm tên đầu tiên một cú, một tên khác lao đến, anh dùng chân đạp hắn văng mạnh vào thành tường, chân tay hoạt động, trí óc
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-bao-boi/2407050/chuong-34.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.