Cả hai bước xuống nhà cùng một thời điểm, nhưng Doãn Hiền xuống trước, Khải Hưng đi sau.
Quay trở lại 10 phút trước, Doãn Hiền vì tránh để ông bà Hàn nghi ngờ nên đã đề nghị người đi trước người đi sau. Nào ngờ Khải Hưng cố chấp không phối hợp, nàng phải vật vã lắm mới thuyết phục năn nỉ được y.
- Xuống rồi sao?
Khải Hà thấy họ xuống thì lên tiếng hỏi.
- Vâng.
Khải Hưng trả lời ngắn gọn, đủ ý rồi cũng im lặng.
- Tối qua hai đứa ngủ ngon chứ?
Bà Hàn cất tiếng từ trong bếp vọng ra, ngay lập tức, sắc mặt của Doãn Hiền thay đổi. Ý bà Hàn hỏi ở đây chỉ là mỗi người trong hai người họ tối qua liệu có ngủ ngon hay không? Nào ngờ trúng tâm đen của Doãn Hiền!
- À vâng, ngon lắm ạ.
Khải Hưng cười hàm ý quay sang nhìn Doãn Hiền trả lời.
"Coi vẻ không tồi?"
Khải Hà ngồi nhìn họ nói chuyện, quan sát ánh mắt của họ dành cho nhau, từng cử chỉ, trong đầu bỗng tiên đoán về đứa em dâu tương lai.
- Chị Nhi chưa dậy ạ?
- Bây giờ tôi sẽ lên gọi cô ấy dậy.
Dứt câu, Khải Hà đứng dậy, đi lên phòng Uyển Nhi. Khải Hưng thấy vậy, liền kéo Doãn Hiền xuống ghế, bắt đầu trò "trêu đùa" của mình.
Cánh cửa hé mở, cô vẫn đang say giấc trên chiếc giường rộng lộn xộn kia. Trước khi ra khỏi phòng, anh đã đắp chăn cẩn thận cho cô rồi mới đi, nào ngờ bây giờ chăn, gấu đều bị
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phuc-bao-boi/2407016/chuong-17.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.