Theo nghi lễ của Kỳ triều, vương gia chư hầu cũng có thể xây dựng điện có mái hiên trong phủ và cánh lầu cao quý, sườn điện được phủ ngói lưu ly màu xanh biếc, cây cột ở cửa sơn màu đỏ, trang trọng và nguy nga. 
Nhưng bây giờ lại bước vào tẩm điện của Yên vương, quang cảnh gần đó lại có chút tiêu điều và rách nát, ngoài điện không thấy hạ nhân đi lại, chỉ có thể nhìn thấy vài người hầu vạm vỡ đang cầm mâu trượng[1]. 
Nhìn thấy Yên thế tử Uất Trì Tĩnh đến đây, các người hầu cung kính vấn an hắn. 
“Thế tử.” 
Vẻ mặt của Uất Trì Tĩnh lạnh nhạt đi qua cửa điện, người đang nằm thoi thóp trên chiếc giường cao quý trong Noãn Các trong điện là một lão già tóc muối tiêu. 
Mặt ông già hốc hác, hằn sâu những nếp nhăn, bộ râu hơi xộc xệch, dáng vẻ hơi luộm thuộm. Nhưng nếu nhìn kỹ vào gương mặt ông, vẫn có thể nhìn ra rằng ông là một nam tử vô cùng điển trai và thanh tú khi còn trẻ. 
Sau khi Uất Trì Tĩnh im lặng đi tới bên giường kia đứng im, lão già vẫn chưa mở mắt, nhưng làm như phân biệt được người tới là ai. 
Giọng nói của ông già có chút khàn khàn, nhưng lại mang chút cố chấp, không tức giận nói một câu: “Ngươi tới rồi.” 
Lão già nói chuyện chính là cha ruột của Uất Trì Tĩnh, cũng là Uất Trì Hành của nước Yên. 
Uất Trì Tĩnh cũng không lo lắng hỏi thăm tình trạng bệnh của phụ thân, mà dùng giọng điệu gần như lạnh như băng, nói: “Bệ hạ tuyên ta sẽ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phu-sung-the/964394/chuong-85.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.