Trên đường từ Dương Châu trở về kinh thành rất thuận lợi, bất kể là đi đường thủy hay là chuyển sang đường bộ, Thẩm Nguyên đều được nam nhân ôm vào lòng, tựa vào lồng ngực hắn ngủ vài canh giờ, cho nên khi đến công phủ, cũng không cảm thấy mệt mỏi. Khi ở dịch quán ngoại ô kinh thành, Lục Chi Quân đã thay quan phục xong, vừa vào cửa thành, liền đi thẳng đến đại nội Cấm Thành. Hôm nay, bầu trời kinh thành rất quang đãng, nhưng lúc Thẩm Nguyên và Lục Chi Quân chia tay, sau khi bước vào cửa công phủ, lại cảm thấy bầu không khí trong phủ có chút không ổn lắm. Mặc dù ánh mặt trời ấm áp chiếu lên người nàng, nhưng Thẩm Nguyên cảm thấy ớn lạnh xâm chiếm cơ thể, cảnh vật xung quanh cũng có chút u ám. Cho đến khi đi qua sảnh, Thẩm Nguyên liền nhìn thấy Lục Chi Dương mặc thường phục, nàng mơ hồ nhớ rõ hôm nay đâu phải là ngày hưu mộc của Lục Chi Dương, nên gọi hắn lại: “Thất đệ, ngày ta và công gia không có ở đây, trong phủ có phải có xảy ra chuyện gì không?” Vẻ mặt Lục Chi Dương có chút ngưng trọng, sau khi chào hỏi Thẩm Nguyên, liền cúi mặt trả lời: “Ngũ tẩu… Tổ mẫu bà… Bà bị bệnh.” Thẩm Nguyên ngạc nhiên. Nàng nhớ rõ lúc chưa đi Dương Châu, nàng còn dẫn Lục Sóc Hi đi Vân Úy Hiên một chuyến, khi đó thân thể của Lục lão thái thái coi như khỏe mạnh, trông không có gì khác thường. Đang yên đang lành, sao lại đột nhiên ngã bệnh? Ở độ tuổi của bà, cũng không dễ dàng bị ốm nặng. “Chuyện gì đã xảy ra vậy?” Thẩm Nguyên vừa hỏi Lục Chi Dương, cũng không quan tâm trở về viện chỉnh trang, rồi dẫn mấy nha hoàn đến sân của Lục lão thái thái. Lục Chi Dương đi theo một bên, trả lời với vẻ hối hận: “Đều là lỗi của ta… Sau khi Ngũ tẩu ngươi và Ngũ huynh đi Dương Châu, ta đã đề cập với tổ mẫu… Đề cập đến hôn sự với Bích Ngô. Cũng trách ta hồ đồ, phản bác lại tổ mẫu vài câu… Buổi tối hôm đó tổ mẫu liền không ổn, sau khi bệ hạ biết được liền phái thái y tới chăm sóc, còn bảo người ta lấy nhân sâm già ngàn năm để giữ mạng của tổ mẫu.” Giọng nói của Lục Chi Dương càng ngày càng thấp, Thẩm Nguyên liếc Bích Ngô một cái, cũng không thèm hỏi quá nhiều về việc này. Sau khi đến Vân Úy Hiên, thấy thái y vẫn còn ở đây, Thẩm Nguyên liền vội vàng hỏi thăm tình trạng của Lục lão thái thái. Thái y cảm thấy thổn thức trả lời: “Thỉnh phu nhân nén bi thương, ta đã nỗ lực trong nhiều ngày nay rồi.” Vừa dứt lời, nha hoàn lớn nhỏ cùng vú già đứng trong bên trong phòng đều mơ hồ nức nở phát ra tiếng khóc, Lục Dung vẫn canh giữ bên giường nghe xong, càng đáng thương khóc nức nở, thân thể nhỏ nhắn nằm bên cạnh giường, miệng vẫn gọi: “Tổ mẫu… Tổ mẫu…” Tình cảnh này khiến Thẩm Nghiễn nhíu mày. Khi nàng phát hiện Lục Chi Quân và nàng đều không ở trong phủ, gần trăm hạ nhân trong công phủ đều như một đống cát lộn xộn. Không có người làm chủ, những người này làm việc cũng đều mất bình tĩnh. Cho nên, Thẩm Nguyên quát lớn với hạ nhân trong phòng: “Mặc dù Lão thái thái đang mê man, nhưng người bệnh đều có ý thức, có thể nghe thấy âm thanh các ngươi nói chuyện, hiện tại lão thái thái cần tĩnh dưỡng, các ngươi khóc sướt mướt thì còn thể thống gì nữa?” Dứt lời, có mấy nha hoàn nhỏ tuổi bị Thẩm Nguyên làm cho hoảng sợ, không dám khóc nữa. Bà tử thân cận hầu hạ lão thái thái lại tức giận nói một câu: “Mẫu gia đã suy tàn rồi, lại còn ra vẻ tự đắc ta đây, mỗ ta chính là người có tâm độc ác đấy, ngay cả hạ nhân chúng ta thương cảm một chút cũng không cho phép, chỉ chờ lão thái thái vừa đi, thì nàng có thể duy ngã độc tôn ở trong phủ này.” Giọng nói của bà không lớn, nhưng có thể làm cho tất cả mọi người ở đây nghe thấy rõ. Mặc dù bà tử kia là vú già nhất đẳng trong phủ, cũng là lão nhân đi theo Lục lão thái thái mấy chục năm, nhưng cũng không đến mức không có mắt nhìn, dám khùng khùng điên điên châm chọc chủ mẫu nhà này. Không đợi Thẩm Nguyên mở miệng, Lục Chi Dương liền trầm giọng quát mắng: “Ngươi mưu tính gì đấy? Chuyện của Ngũ tẩu ta là chuyện mà người như ngươi có thể bình luận sao?” Bà tử dám nói chuyện với Thẩm Nguyên như vậy, tất nhiên cũng đã nghĩ được đường lui rồi, năm xưa bà được Lục lão thái thái hứa cho một ngư dân ở kinh thành. Lúc Lục lão thái thái còn tỉnh táo, cũng biết thời gian mình không còn nhiều nữa, nên đã đem khế ước của bà tử này trả lại cho bà, để bà về nhà dưỡng lão. Chờ Lục lão thái thái vừa đi, bà tử kia nên rời khỏi phủ, cho nên đối với Thẩm Nguyên là chủ mẫu có nhà mẹ đẻ thất thế này, cũng không có kiêng kỵ hay sợ hãi gì. Đúng lúc này, Lục lão thái thái nằm trên giường khó khăn nâng tay lên, giọng nói khàn khàn hỏi: “Còn cãi nhau cái gì ở đây?”
Thẩm Nguyên nghe thấy giọng nói của Lục lão thái thái, vội vàng đến trước giường, rồi nhìn thấy Lục lão thái thái lúc này muốn ngồi dậy, liền ra lệnh nha hoàn giúp bà dựa vào đầu giường. Trên trán Lục lão thái thái buộc khăn phúc lộc, khuôn mặt già nua lộ vẻ xám xịt, yếu ớt nói với Thẩm Nguyên: “Lão Ngũ gia, ngươi trở về từ Dương Châu à.” Thẩm Nguyên vâng một tiếng, cung kính trả lời: “Hồi tổ mẫu, tôn tức vừa trở về liền nghe nói ngài bị bệnh nên nghĩ đến thay Dung tỷ nhi hầu hạ cho ngài đang bị bệnh.” Lục lão thái thái gật đầu, lập tức ra lệnh với Dung tỷ nhi đang đỏ mắt ở một bên nói: “Dung tỷ nhi, ngươi trở về viện của ngươi nghỉ ngơi một lát, đổi thành Ngũ tẩu ngươi đến ở cùng ta là được rồi.” Lục Dung do dự trong chớp mắt, vẫn đáp ứng yêu cầu của lão thái thái. Thẩm Nguyên vẫn rất giỏi đoán ý qua lời nói và sắc mặt, nhìn thấy Lục lão thái thái đây là có chuyện muốn nói chuyện riêng với nàng, liền cho hạ nhân còn lại trong phòng ra ngoài. Lục lão thái thái lại ra hiệu Thẩm Nguyên để bà tử vừa mới chống đối với một mình nàng, bà tử kia không hiểu ý, đợi đến khi đến bên cạnh giường, liền nghe lão thái thái lớn tiếng trách mắng: “Quỳ xuống!” Bà tử bộp một tiếng, liền quỳ xuống đất. Thẩm Nguyên nhàn nhạt liếc bà ta một cái, Lục lão thái thái ra hiệu nàng ngồi trên ghế gỗ đàn hương ở một bên. “Sau này nếu lại có hạ nhân dám chống đối ngươi như vậy, ngươi nhất định phải biểu hiện sự uy nghiêm của chủ mẫu ngươi, không cần kiên nhẫn dịu dàng như vậy.” Thẩm Nguyên gật đầu trả lời: “Tôn tức nhớ kỹ.” Thực ra từ sau khi Thẩm Hoằng Lượng bị bãi quan, Thẩm Nguyên lờ mờ nghe thấy những thay đổi vi diệu trong quan điểm của nàng ở công phủ, thậm chí cả giới thế gia trong kinh thành. Cao phu nhân và Kiều phu nhân không cố tình xa lánh nàng bởi vì nhà mẹ Thẩm Nguyên thất thế, mà còn cố tình lên phủ trấn an nàng một phen. Nhưng thái độ của những người còn lại, ít nhiều có chút ý tứ gió chiều nào theo chiều nấy. Lục lão thái thái lúc này lại nói: “Tuy nói phụ thân ngươi bị lão Ngũ tước chức quan, nhưng ngươi không nên để chuyện này trong lòng, ngươi đã gả vào Lục gia thì chính là tức phụ của Lục gia. Lão Ngũ thích ngươi, nhất định sẽ che chở cho ngươi.” Thẩm Nguyên lại gật đầu. Lục lão thái thái bây giờ thở cũng phải cố hết sức, tốc độ nói chuyện cũng rất chậm: “Phút cuối cùng, ngươi cũng đừng vì chuyện của Tam tẩu Khấu thị của ngươi nữa mà ghi hận lão thái thái ta.” Thẩm Nguyên lắc đầu trả lời: “Tôn tức không dám.” Cho dù biết Lục lão thái thái hơi thiên vị, nàng đã từng chịu buồn bực vì chuyện này, nhưng trước mắt Lục lão thái thái đến lúc ở lại, Thẩm Nguyên tất nhiên cũng sẽ không rối rắm giữ mãi không buông. Mấy câu tiếp theo của Lục lão thái thái, rất có nhiều ý tứ dặn dò chuyện hậu sự với Thẩm Nguyên. Bà buồn bã nói: “Lão Ngũ tính tình kiêu ngạo, nữ tử bình thường không lọt vào mắt nó, ta cũng chưa bao giờ vì chuyện con cái mà đề xuất thiếp cho hắn, chuyện con nối dõi này, sau này đều phải dựa vào một mình ngươi rồi. Tuy nói ngươi và hắn hiện tại đã có Sóc ca nhi, nhưng các ngươi vẫn phải nắm chặt một chút, nhanh chóng sinh thêm mấy đứa cháu cho Lục gia chúng ta.” Thẩm Nguyên ngoài miệng đáp một tiếng. Lại biết Lục Chi Quân không để ý đến chuyện con nối dõi, thậm chí không chuẩn bị cùng nàng có thêm hài tử nhanh như vậy. Nhưng Thẩm Nguyên lại muốn cùng Lục Chi Quân có thêm một nữ nhi của hai người, cũng muốn Sóc ca nhi có thêm một muội muội, nhưng biết việc này không thể gấp gáp được. Lục lão thái thái nói tiếp, ngữ điệu rõ ràng nặng nề hơn rất nhiều: “Chờ sau khi ta đi, ngươi thân là chủ mẫu của Lục gia, gánh nặng trên vai cũng nhiều hơn trước đây. Điều ta không yên lòng nhất chính là Dung tỷ nhi cùng lão thất, sau này ấy, hôn sự của bọn họ đều phải dựa vào Ngũ tẩu ngươi làm chủ sắp xếp. Ta tin tưởng ánh mắt của ngươi, cũng biết ngươi nhất định sẽ tìm cho bọn họ một gia đình môn đăng hộ đối.” Nói bốn chữ môn đăng hộ này xong, cắn âm nặng hơn một chút. Thẩm Nguyên biết rõ lời này là Lục lão thái thái quở mắng nàng. Cũng cảnh cáo nàng, chờ sau khi bà qua đời, vẫn không cho Lục Chi Dương cưới nha hoàn Bích Ngô làm vợ, vả lại lời này còn là di chúc của bà trước khi lâm chung, nếu đến cuối cùng nàng vi phạm di chúc của bà, tổ mẫu bà vẫn nhìn thấy nàng ở dưới đất. Thẩm Nguyên lại nhíu mày một cái, nhưng nghe tiếng Lục lão thái thái ho khan nặng nề, ngoài miệng nàng đành phải đáp ứng trước, nhẹ giọng trả lời: “Tôn tức đã nhớ kỹ, thỉnh tổ mẫu yên tâm.”
Nếu tổ phụ và tổ mẫu qua đời trong Kỳ triều, quan viên đảm nhiệm chức vụ quan trọng nói chung có thể đi lấy lòng, vả lại địa vị của Lục Chi Quân trong triều rất quan trọng, cho dù là cha mẹ trực hệ qua đời, Hoàng đế có thể hạ thánh chỉ, không cần cho hắn về nhà có đại tang. Nếu hôn sự của Lục Dung và Lục Chi Dương thật sự rơi trên vai nàng thì đó cũng là chuyện của ba năm sau. Điều gì sẽ xảy ra sau đó thật khó nói. “Thừa dịp hiện tại ta còn tỉnh táo một chút, lão Ngũ gia, ngươi gọi mấy tiểu bối trong nhà đến đây, ta có vài lời muốn cùng bọn họ giải thích.” Sau khi gật đầu, Thẩm Nguyên ra lệnh cho bà tử vừa mới bất kính quỳ xuống đất với nàng nói: “Đi gọi chủ tử trong phủ, còn có phu thê Lục Thành của đại phòng gia ngoài phủ tới.” Sau khi Thẩm Nguyên hầu hạ Lục lão thái thái uống chút canh thuốc, những đứa cháu Lục gia này đã dùng tốc độ nhanh nhất chạy tới viện của lão thái thái. Đoàn người quỳ rạp xuống đất, trên mặt lộ ra vẻ đau khổ. Thẩm Nguyên cũng muốn theo mọi người quỳ nghe di chúc của Lục lão thái thái, nhưng bà lại gọi một mình nàng ngồi trên ghế tròn, không cho nàng quỳ. Lục lão thái thái trước tiên dặn dò việc phân phối của hồi môn của mình: “Mấy chục rương ngân lượng trong kho riêng của ta, còn có những khế ước quyền quản lý của vài điền trang và cửa hàng, một phần để lại cho Lục Dung, một phần khác sẽ nạp vào phòng thu chi của công phủ, giao cho chủ mẫu Thẩm Nguyên quản lý.” Vừa dứt lời, sắc mặt của Thẩm Nguyên hơi thay đổi. Thực ra, lời dặn dò của Lục lão thái thái với nàng vừa rồi sẽ khiến lòng người có chút không thoải mái, nhưng lại không nghĩ rằng bà đúng là đem một nửa của hồi môn của mình giao cho nàng quản lý. Tất cả con cháu Lục gia ở đây đều đồng tình, Lục lão thái thái lại ho khan vài tiếng, nói tiếp: “Sau này ta không còn ở đây, chuyện hậu trạch Lục gia sẽ do chủ mẫu Thẩm thị lo liệu, các ngươi cũng đừng vì những tin đồn trong triều, mà không kính trọng sự quản thúc của nàng. Các ngươi đã thấy cách nàng đã quản lý công việc trong hai năm nay, nàng rất giỏi trong việc sắp xếp mọi chuyện trong phủ, có nàng thay gia chủ các ngươi chia sẻ chuyện trong nhà, sau khi ta đi cũng có thể nhắm mắt.” Dứt lời, phu thê Lục Thành cầm đầu cung kính trả lời: “Tôn nhi, tôn tức tuân theo lời dạy của tổ mẫu, sau này sẽ tuân theo sự quản thúc của chủ mẫu.” Vì con nối dõi của đại phòng đã mở miệng trước, mấy người tứ phòng của Lục Chi Phán kia, còn có tiểu bối còn lại cũng phụ họa theo Lục Thành, nói những lời giống nhau, đều biểu đạt sự kính trọng đối với Thẩm Nguyên. Thẩm Nguyên khuôn mặt đoan chính ngồi trên ghế đẩu tròn, nhưng cảm thấy đây là lần đầu tiên trong đời nàng được người ta giao một trọng trách nặng nề như vậy. Năm đó, lúc cữu mẫu La thị đi, có lẽ là vì nàng họ Thẩm nên cũng không hoàn toàn định ra hôn sự với Đường Vũ Lâm, Đường Vũ Lâm tính tình dịu dàng, khắp nơi đều lấy nàng làm trung tâm, cho nên La thị cũng không yên tâm giao tất cả quyền lợi của hậu trạch Đường gia vào tay nàng, cũng sợ tức phụ nàng sẽ quá ôm nhi tử của bà. La thị đã giao một nửa quyền lợi của hậu trạch Đường phủ cho di nương mà bà tin tưởng. Nhưng hôm nay, nhìn thấy lão thái thái sắp cưỡi hạc về trời, ở hậu trạch không còn ai quyền cao chức trọng hơn nàng. Thân phận hiện giờ của nàng là thê tử của Lục Chi Quân, mẫu thân của Lục Sóc Hi, còn là chủ mẫu của cả tộc Lục thị, thân thể tuy có thể suy yếu, nhưng tính tình không thể nhát gan như trước đây nữa, thậm chí là nén giận. Ở vị trí này, cho dù có hơi ngang ngược và sắc bén, nàng cũng không thể không có chủ kiến, hoặc có khí chất yếu ớt. Nghĩ đến đây, trong đôi mắt mềm mại của Thẩm Nguyên, tình cảm ẩn chứa cũng càng thêm vững vàng. Trong nửa ngày ngắn ngủi, tâm trạng của Thẩm Nguyên đã trải qua một sự thay đổi về chất một cách âm thầm. Cuối cùng, nàng có thể cắt đứt thân phận trưởng nữ của Vĩnh An hầu, đồng thời hòa giải và tạm biệt quá khứ yếu đuối và nhạy cảm của mình. Trở thành một chủ mẫu chân chính của Lục gia có thể chia sẻ sóng gió với Lục Chi Quân. __________________ Tác giả nói: Chương này tôi liệt kê có rất nhiều điểm cốt truyện, cũng có thể viết về Phát Đường và Yên thế tử vào kinh, nhưng hôm nay quá mệt mỏi, không viết được, nên tôi sẽ bổ sung trước. Tôi đã điều chỉnh thói quen làm việc và nghỉ ngơi của mình, đã hơn mười ngày rồi mà cứ ngủ sau nửa đêm. Chương này chủ yếu muốn viết về sự thay đổi tâm trạng của Nguyên tỷ, có nhiều chuyện nhà bị đem ra so sánh, bởi vì nàng không biết Quân thúc là đại lão toàn cấp, loại nhân vật quyền thần này rất dễ bị người xử lý, ý của nàng là cho dù gặp phải khó khăn hiểm trở gì, đều sẽ không rời xa Quân thúc.
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải. Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]