Chương trước
Chương sau
Thẩm Nguyên dứt lời, nam nhân phía sau không trả lời nàng.
Ngay khi Thẩm Nguyên đang sờ soạng mái tóc đen như lụa của mình, yên lặng chờ Lục Chi Quân buộc dây áo yếm sau cổ giúp nàng chặt một chút, thì nam nhân lại đặt lòng bàn tay hơi ấm lên làn da phía sau eo nàng.
Ở đó cũng buộc một sợi dây mỏng, cảm giác được bước tiếp theo của Lục Chi Quân sẽ dùng ngón tay tháo nó ra, cơ thể của Thẩm Nguyên bỗng nhiên cứng đờ.
Lập tức liền che chắn hai cánh tay mảnh khảnh trước người, vội vàng muốn trốn vào bên trong giường.
Lục Chi Quân xuất thân từ quân ngũ, rất nhanh nhạy trong việc dự đoán và phản ứng trước mọi việc. Thẩm Nguyên giống như con thỏ sợ hãi, còn chưa kịp trốn vào trong, đã bị nam nhân túm lấy, rồi mang theo ý tứ trừng phạt ôm nàng lên hai chân thon dài.
Lục Chi Quân nắm chặt một trong những cổ tay mảnh khảnh của mỹ nhân, thấp giọng hỏi: “Hết bệnh rồi, nên muốn ta xử lý nàng à?”
Thẩm Nguyên bị những lời này của hắn làm cho hai gò má ửng hồng, cũng sợ áo yếm trên người mình sẽ thật sự rơi xuống, liền yếu ớt giải thích với nam nhân: “Quan nhân… Thiếp thân đến nguyệt sự.”
Nàng được hắn ôm chặt vào lòng, trong lòng nàng cũng rút ra một bài học.
Sau này í, nàng không bao giờ muốn Lục Chi Quân giúp nàng làm những chuyện như thế này nữa.
Nói xong, Lục Chi Quân đặt Thẩm Nguyên nằm lại bên giường như đang ôm con mèo nhỏ, mím môi mỏng, giúp nàng buộc dây áo sau cổ chặt hơn một chút.
Cuối cùng Thẩm Nguyên cũng thở phào nhẹ nhõm, nhưng lại nghe nam nhân cố ý nghiêm nghị nói: “Lần sau không được mặc ít như vậy nữa, bên ngoài áo yếm… Mặc thêm áo khoác vào.”
Mấy ngày nay thời tiết nóng bức, sau khi cơn sốt cao của Thẩm Nguyên hạ xuống, nếu nằm trên giường Bạt Bộ để dưỡng bệnh, có khi chỉ mặc một áo yếm.
Trước giờ ở đây, Lục Chi Quân chưa bao giờ bất mãn với cách ăn mặc của nàng, còn thích vùi mặt vào hốc vai nàng, ngửi mùi vị trên người nàng.
Đổi lại hôm nay, lại không được.
Nghĩ đến đây, Lục Chi Quân đã cầm một chiếc áo khoác màu tím nhạt đưa cho Thẩm Nguyên, sau đó dùng mắt ra hiệu nàng mặc vào.
Thẩm Nguyên không tình nguyện mặc chiếc áo khoác nọ, sau đó an phận nằm lại trên giường.
Sau khi Lục Chi Quân thay tẩm y xong, nhíu mày, híp mắt nằm bên cạnh thê tử.
Hiện tại thời tiết nóng bức, một khi hứng thú nổi lên, sẽ rất khó đè xuống, cho dù sự tự chủ của Lục Chi Quân rất mạnh nhưng cũng chỉ được như thế mà thôi.
Hắn đang nghĩ xem có nên chờ Thẩm Nguyên ngủ rồi, sau đó quay về tây sương của Kỳ Tùng quán để ngủ hay không, thì bên tai lại vang lên tiếng sột soạt.
Lập tức, bàn tay nhỏ bé mềm mại của Thẩm Nguyên thăm dò về phía hắn.
Ngay từ đầu Lục Chi Quân còn giả bộ đang ngủ, cho đến khi Thẩm Nguyên đột nhiên nắm lấy bàn tay to của hắn, hắn mới mở mắt hỏi: “Nàng sao thế?”
Giọng điệu của nam nhân tỏ ra dung túng một cách bất lực.
Thẩm Nguyên nhìn đường nét trên mặt của Lục Chi Quân trong bóng đêm, lập tức nghiêng người, đưa lưng về phía hắn, mềm giọng năn nỉ: “Quan nhân, bụng thiếp thân hơi đau… Ngài tối nay giúp thiếp thân làm ấm một chút với.”
Nghe động tĩnh nhỏ nhẹ của nàng, Lục Chi Quân không nói lời nào, lại nghe theo lời của Thẩm Nguyên, ôm nàng vào lòng, đặt bàn tay lên bụng nàng, động tác quen thuộc giúp nàng làm ấm chỗ đó.
Thẩm Nguyên vừa mới khỏi bệnh nặng, nhưng bởi vì nguyệt sự mới đến, nên thân thể vô cùng mệt mỏi, sau khi bụng dưới được nam nhân làm ấm, nàng đã nhanh chóng chìm vào giấc ngủ.
Khuôn mặt lạnh lùng của Lục Chi Quân càng lúc càng nặng nề, sau khi hắn ngồi dậy, lại nhìn thấy tư thế ngủ yếu đuối, không nơi nương tựa của Thẩm Nguyên, đúng là bất lực cười khổ.
Thật không thể tin được rằng hắn cũng sẽ bị trầm luân đến tình trạng như hôm nay.
Khi hắn nằm về chỗ cũ, muốn tự mình giải quyết thì đôi môi mềm mại của Thẩm Nguyên đột nhiên tràn ra một tiếng hừ.
Lục Chi Quân liếc nàng một cái, hàng lông mày sắc bén nhíu lại một chút, bàn tay to thấy rõ xương ngón tay cũng dừng lại động tác.
Nếu ở lại đây thì Thẩm Nguyên và hắn đừng hòng ngủ được.
Lục Chi Quân vừa định đi xuống đất, trở về Kỳ Tùng quán để ngủ một mình, thì Thẩm Nguyên lại tỉnh vào lúc này, nhẹ giọng hỏi: “Quan nhân, ngài làm sao vậy?”
“Nàng ngủ chuyện của nàng đi.”
Giọng nói trầm thấp, hùng hậu của hắn nghe có vẻ rất từ tính trong màn đêm yên tĩnh.
Từ giọng nói của hắn, Thẩm Nguyên có thể nghe thấy một sự kiên nhẫn không thể giải thích được, thậm chí là áp lực.
“Vậy ngài…”
Giọng của Lục Chi Quân khó phân biệt cảm xúc, lại nói: “Ta phải giải quyết một chút…”
Vừa dứt lời, Thẩm Nguyên vọt một cái, liền ngồi dậy.
Khuôn mặt nhỏ nhắn to bằng bàn tay đột nhiên nóng lên.
Làm sao nàng có thể ngủ được chứ?
Thẩm Nguyên cắn cắn môi, tranh thủ ban đêm nhón chân xuống đất, sau khi nàng ngồi xổm xuống, rồi ngước mắt lên, rụt rè nhìn Lục Chi Quân.
Đôi mắt phượng thâm sâu, lạnh lùng của Lục Chi Quân hiện lên vài tia kinh ngạc vào lúc này.
Lập tức liền nghe Thẩm Nguyên dùng giọng nói miên man, kinh ngạc nói: “Thiếp thân… Thiếp thân giúp quan nhân.”
*
Không biết qua bao lâu sau, Lục Chi Quân cuối cùng cũng trầm giọng, ra lệnh nha hoàn vào phòng thắp nến trên giá lên.
Mái tóc đen mềm mại của Thẩm Nguyên hơi rối tung, vành mắt hơi ửng đỏ, sau khi súc miệng xong, liền bị nam nhân ôm về bên trong giường.
Sau khi nàng nằm xuống lần nữa, không có ý định đi ngủ tiếp, nhưng vì xấu hổ nên nhắm mắt lại, giả vờ ngủ thiếp đi.
Lục Chi Quân dùng ngón tay nhéo nhéo vành tai nàng, lạnh nhạt nói: “Xoay người lại, nói chuyện với ta.”
Thẩm Nguyên nói một tiếng ừm, liền bị nam nhân dùng bàn tay sờ soạng lật người, khuôn mặt nhỏ nhắn hướng về phía hắn, lông mi dài đậm rủ xuống.
Lục Chi Quân hỏi: “Cổ họng có bị thương không?”
Thẩm Nguyên lắc đầu, nhưng nghe ngữ điệu của Lục Chi Quân nặng hơn một chút, lại hỏi: “Những thứ này của nàng học từ đâu vậy?”
“Trong sách ảnh… Ta đã xem qua.”
Nghe thấy tiếng lẩm bẩm của thê tử, đôi mắt Lục Chi Quân hơi nheo lại, rồi trầm giọng hỏi: “Trước đó, nàng ở Dương Châu đã nhìn cái gì vậy?”
Thẩm Nguyên không nghe thấy cơn thịnh nộ gì từ lời nói của Lục Chi Quân, nên biết rõ hắn đang hù dọa nàng, liền đưa mắt chuyển đề tài lên người hắn: “Vậy… Quan nhân mấy năm trước, đã giải quyết như thế nào.”
Thẩm Nguyên đã ôm điều này ở trong lòng rất lâu rồi.
Trước đây, nàng không quan tâm Lục Chi Quân lúc trước đã từng có bao nhiêu nữ nhân.
Nhưng từ sau khi sinh Sóc ca nhi cho hắn, Thẩm Nguyên lại nhớ tới việc này, trong lòng không khỏi sẽ nảy sinh nỗi đau xót khó tả.
Cũng rất muốn biết, những loại nữ nhân bên cạnh Lục Chi Quân khi còn trẻ là loại gì.
Lục Chi Quân tất nhiên là không nghĩ rằng Thẩm Nguyên sẽ thực sự chất vấn hắn, còn hỏi một cách thẳng thắn như vậy.
Khi hắn cau mày, khí thế cả người rất sắc bén, lạnh lùng, đang lúc Thẩm Nguyên cảm thấy Lục Chi Quân tức giận, thì nghe thấy hắn thản nhiên trả lời: “Thì cứ giải quyết như vậy ấy…”
Đôi mắt ngậm nước của Thẩm Nguyên khó hiểu mở to ra, nhìn vào mắt của nam nhân, ánh mắt đó hiện lên vẻ dịu dàng, đáng yêu.
Lục Chi Quân không chịu nổi Thẩm Nguyên dùng ánh mắt ấy nhìn hắn, liền lấy tay che hai mắt nàng lại.
Thẩm Nguyên không chịu buông tha lại hỏi hắn một lần nữa: “Thiếp thân không hiểu.”
Sau khi Lục Chi Quân dời tay khỏi mắt nàng, rồi nhéo nhéo chóp mũi xinh xắn của nàng, trầm giọng nói: “Vậy nàng không cần hiểu.”
Thẩm Nguyên bị hắn nhéo mũi, trong lòng bắt đầu chua xót càng sâu.
Loại cảm xúc này là thứ mà nàng chưa bao giờ trải qua, nó khác với ghen tuông đơn thuần.
Mạnh hơn ghen tuông và khó chịu hơn ghen tuông.
Nàng cắn môi dưới, giọng nói vì cảm xúc khác thường này mà trở nên run run: “Có nữ nhân nào khác giúp ngài không?”
Lục Chi Quân nghe vậy, cuối cùng mới nhận ra Thẩm Nguyên đang ghen với những nữ nhân tự mình bịa đặt.
Lúc này, nàng hoàn toàn khác với lúc mới thành hôn khi nhắc đến hai chữ quý thiếp với hắn.
Thẩm Nguyên ở trước mắt cụp mắt xuống, vẻ mặt hơi trầm xuống.
Vì vậy, Lục Chi Quân kiềm chế nụ cười trên môi, thấp giọng hỏi: “Sao? Phu nhân, nàng ghen à?”
Hắn vừa gọi nàng là phu nhân, Thẩm Nguyên liền biết Lục Chi Quân đang trêu ghẹo nàng.

Thẩm Nguyên lập tức xoay người lại, không muốn nhìn hắn nữa, vừa che dấu sự cô đơn trong lòng, vừa thì thào nói những lời trái lương tâm: “Thiếp thân không có… Thân phận của quan nhân như thế, lúc trước làm gì không có nữ nhân khác chứ…”
Giọng nói của mỹ nhân mềm mại mà cũng u ám.
Lục Chi Quân khẽ nhướng mày, lập tức im lặng cười khẽ một tiếng.
Lúc này cuối cùng hắn cũng có thể chắc chắn rằng Thẩm Nguyên đã ăn giấm rồi.
Lập tức nghiêm giọng nói: “Thẩm Nguyên, nàng xoay người lại đây.”
Thẩm Nguyên vùi mặt vào trong chăn, nhỏ giọng nói: “Thiếp thân phải ngủ rồi, quan nhân muốn làm gì thì làm đi.”
Nhìn thấy dáng vẻ xấu hổ của nàng, Lục Chi Quân không còn cách nào đành phải xoay bờ vai mảnh mai của mỹ nhân, để mỹ nhân có thể đối mặt với hắn.
Hai bàn tay nhỏ nhắn của Thẩm Nguyên nắm chặt chăn, vừa ló đầu ra khỏi đó, liền bị nam nhân túm lấy một bàn tay trong đó, rồi dẫn dắt sờ soạng chỗ đó một chút, hành động này đương nhiên khiến đôi mắt của Thẩm Nguyên bỗng dưng mở to.
Bờ môi lạnh lẽo của nam nhân lúc này cũng dán vào ốc tai nhỏ bé của nàng, trầm giọng giải thích với nàng: “Chính là cách này, bây giờ nàng đã hiểu chưa?”
Thẩm Nguyên kinh ngạc gật đầu.
Lục Chi Quân không bắt nạt nàng nữa, sau khi nắm chặt cái tay mềm mại, mảnh khảnh không xương vào lòng bàn tay, rồi thì thầm với nàng: “Nói ra thì có thể nàng không tin, từ đầu đến cuối ta chỉ có một nữ nhân là nàng thôi.”
Vừa dứt lời, bởi vì kinh ngạc nên đôi mắt của Thẩm Nguyên đã trừng đến không thể trừng nữa.
Trong lúc nhất thời, nàng không thể tin được.
Nhưng lại cảm thấy, Lục Chi Quân thực sự không cần phải lừa gạt nàng.
Hắn rất ít khi đề cập đến quá khứ của mình, ngày thường cũng không nói nhiều, tính cách của hắn là im lặng, ít nói, cực kỳ thâm trầm và nội tâm như vậy.
Hắn nghiêm túc như vậy, sau khi hơi mở hộp thoại ra một chút, sẽ càng làm cho người ta muốn biết nhiều về hắn.
Thẩm Nguyên từ đầu đến cuối nhớ lại những lời nói chỉ có một nữ nhân là nàng, trái tim cũng đập thình thịch, nàng che giấu sự khác thường của mình, cuộn mình trong lòng hắn, rồi nghe Lục Chi Quân nói nhỏ chuyện cũ năm đó ở trong quân doanh.
Còn có mẫu thân của hắn là Kiều thị, sau khi được đưa đến Giáo phường ti, liền tự sát.
Lục Chi Quân nói hết những hồi ức đau đớn này với nàng, ngữ điệu rất bình tĩnh, giống như là đang trình bày một chuyện của người khác không liên quan đến mình.
Thẩm Nguyên cảm thấy khiếp sợ, hiếm khi chớp mắt trong suốt quá trình, chỉ nhìn chằm chằm vào khuôn mặt lạnh lùng của nam nhân.
Đêm dần dần tối xuống, tiếng chuyển động của đồng hồ nước dần dần vang lên.
Cơ thể Thẩm Nguyên vừa mới khá hơn, không thể ngủ quá muộn, nên Lục Chi Quân vỗ vỗ eo nàng, ra lệnh nói: “Ngủ trước đi.”
Thấy Thẩm Nguyên vẫn đang mở mắt nhìn hắn, Lục Chi Quân bất đắc dĩ nghiêng người, hôn lên trán nàng, rồi dịu dàng dặn dò: “Đừng suy nghĩ nhiều nữa, sau này ta sẽ chỉ có một nữ nhân là nàng thôi, cơ thể nàng còn chưa khỏe, phải ngủ sớm.”
Thẩm Nguyên cuối cùng nhắm mắt lại theo lời của nam nhân.
Nhịp tim đột nhiên tăng nhanh hơn rất nhiều.
Nàng không ngừng nhớ lại hai câu nói mà Lục Chi Quân vừa mới nói.
Từ đầu đến cuối, chỉ có một nữ nhân.
Sau này, hắn cũng chỉ có một nữ nhân.
***
Hồ Luân vừa vào ngục, Thẩm Hoằng Lượng liền nghe được tiếng gió từ Đại lý tự, và cũng biết được rằng Chung Lăng đã cấu kết với Hồ Luân từ lâu, nhận hối lộ của vô số thí sinh trong khoa cử cùng với hắn.
Hắn đã làm nhiều việc tội lỗi như thay đổi hộ tịch, bỏ sót hồ sơ, đệ đệ hắn mở thư viện Lâm Phi đó, cũng góp phần vào danh số tiến sĩ của triều đình trong mấy năm gần đây, đứng đầu các thư viện của Đại Kỳ.
Hiện tại xem ra, thư viện Lâm Phi thành công cũng không thoát khỏi liên quan với sự bảo vệ của Chung Lăng.
Thẩm Hoằng Lượng sợ Chung Lăng thật sự bị quan viên Đại lý tự kết tội, Thẩm Du thân là thê tử của hắn cũng sẽ bị liên lụy, nên đã sai người đi Chung phủ một chuyến, bảo Thẩm Du nghĩ cách sớm hòa ly với Chung Lăng.
Thật ra nếu Chung Lăng không gặp họa như vậy, Thẩm Du đã muốn hòa ly với hắn từ lâu rồi.
Ai ngờ sau khi nàng nói chuyện này với Chung Lăng, Chung Lăng đã mắng nàng đến đỏ cả mắt: “Ta nói cho ngươi biết Thẩm Du, ngươi đã vào đại môn của Chung gia ta, thì phải chịu được bốn chữ cùng hưởng vinh nhục. Nếu ta thật sự xảy ra chuyện, ngươi cũng đừng vọng tưởng từ bỏ quan hệ với ta!”
Thẩm Du biết cảm xúc của Chung Lăng đang trên đà sụp đổ, mọi thứ mà hắn dày công xây dựng trong suốt nhiều năm sắp bị phá hủy trong chốc lát, nếu không làm tốt vấn đề này, còn có thể liên lụy đến Ngạc quận công phủ, lão quận công sẽ thất vọng với nhi tử này.
Cách đây vài ngày, Ngạc quận công gọi Chung Lăng đến phủ, còn tức giận tát hắn một cái.
Lại bộ thượng thư Cao Hạc Châu không hổ danh là nanh vuốt của Lục Chi Quân, hắn có cách chà đạp người riêng, rõ ràng là có ý định muốn cởi mũ ô sa trên đầu Chung Lăng xuống, nhưng lại cố ý nhắc nhở Chung Lăng vài câu trước khi xảy ra chuyện, để cho hắn sau này làm tốt.
Chung Lăng có ảo tưởng, cảm thấy chuyện hắn thăng quan lần này ổn định, còn hưng phấn liên tiếp mấy ngày liền.
Làm sao có thể nghĩ trong nháy mắt, hắn sẽ trải qua thăng trầm lớn của cuộc đời.
Thẩm Du không dám chọc giận Chung Lăng nữa, chỉ đau khổ năn nỉ: “Của hồi môn của ta… Ta sẽ không đòi của hồi môn nữa, van xin ngươi, cầu xin ngươi hãy ấn dấu tay lên thư hòa ly… Hưu thư, hưu thư thôi cũng được.”
Nàng đoán rằng ngày mà Chung Lăng bị quan binh truy nã đến Đại Lý tự ở ngay trước mắt.
Tuy nhiên, Chung Lăng tức giận vung mạnh ống tay áo, tát Thẩm Du một cái, hung tợn nói: “Ta nói cho ngươi biết Thẩm Du, chuyện này ngươi đừng có mơ! Đừng tưởng rằng ta không biết ngươi đang tính làm gì, hiện giờ Lục Kham kia bị tước chức quan rồi, con đường làm quan cuối cùng cũng vô vọng. Chỉ còn lại một tước vị nhàn hạ, còn làm loạn với Trấn quốc công phủ Lục gia. Nhất định bây giờ ngươi nghĩ, ngươi là một con đàn bà bị chồng ruồng bỏ, thì hoàn cảnh của cái tên già trước tuổi Lục Kham tốt đẹp của ngươi kia bây giờ cũng rất nghèo túng. Chờ sau khi Chung Lăng ta hưu ngươi, ngươi có thể tìm hắn làm một đôi uyên ương số khổ lần nữa à. À há, phải không hả, con khốn!”
Sau khi Thẩm Du bị chọc thủng tâm tư, chỉ khép đôi môi lên xuống.
Chung Lăng nhìn dáng vẻ này của nàng, thì càng tức giận không có chỗ đánh, tiện tay cầm chổi lông gà, gần như trút hết những gì bị đè nén đánh về phía Thẩm Du một cách không thương tiếc.
May mà nha hoàn Thẩm Du đã chú ý hơn, thấy Chung Lăng lại bắt đầu đánh mắng tiểu thư nhà mình ở thiên sảnh, liền vội vàng chạy ra khỏi Chung phủ, đến Hầu phủ để cầu cứu.
Sau khi Thẩm Hoằng Lượng biết được tin tức, lập tức phái hơn mười thị vệ thân thể cường tráng chạy tới Chung phủ, sau khi đánh Chung Lăng một trận dã man, liền ép hắn ấn dấu tay trên thư hòa ly.
Chung Lăng tự lo cho mình còn không xong, hiện giờ, hắn cũng không còn khả năng đối kháng với Vĩnh An Hầu phủ nữa, cùng với thế lực Lục gia mà đại cô nương Hầu phủ Thẩm Nguyên đang hậu thuẫn.
Hắn không dám trình việc này đến Thuận thiên phủ, hiện tại hắn cũng không thể chịu nổi một vụ kiện khác nữa, chỉ đành chịu đựng chuyện Hầu phủ phái người đến gây sự, buộc hắn ấn dấu vào thư hòa ly.
Nào ngờ ngay đêm xảy ra sự việc, quan binh Đại lý tự liền tới Chung phủ, giam giữ Chung Lăng còn đang trong giấc ngủ vào trong nhà giam của Đại lý tự.
Chung Lăng suýt tàn phế nửa người dưới một trận cây gậy thô bạo của hạ nhân Hầu phủ, khi hắn bị quan binh đẩy đến phòng giam một cách thô bạo, hai chân đã thật sự bị tàn phế.
Cho dù trên cổ chân không đeo xiềng xích, hắn cũng không thể di chuyển được nửa bước, mà Đại lý tự khanh Thích Hiến còn nhốt hắn và Hồ Luân ở trong cùng một phòng giam.
Hồ Luân đã nhanh chóng nói hết những chuyện mình làm với Thích Hiến, cho nên hắn ta không bị hình phạt quá nghiêm khắc, tuy rằng cũng bị mang cùm và xiềng xích, nhưng so với Chung Lăng hai chân bị thương thì tự do hơn nhiều.
Hắn ta đoán rằng để tiến nội các mà Chung Lăng bán đứng hắn ta trước mặt Cao Hạc Châu, cháu trai Chung Lăng này chắc là không thể nghĩ rằng hắn ta đã thú nhận mọi chuyện của hắn ra.
Mà tâm tư Cao Hạc Châu cũng quỷ dị giống như Lục Chi Quân, nói không chừng căn bản sẽ không coi việc Chung Lăng lấy lòng là một chuyện, chỉ coi hắn như một quân cờ để lợi dụng mà thôi.
Lúc này, Chung Lăng rơi vào trong tay hắn ta, Hồ Luân sẽ không dễ dàng buông tha cho hắn.
Cho nên, cho dù Hồ Luân đeo cùm chân nặng nề, nhưng vẫn khó khăn nhấc chân đạp vào chỗ bị thương trên đùi Chung Lăng.
Hắn ta vừa đạp vừa mắng: “Cháu trai ngươi, con mẹ nó muốn vào nội các à? Cũng không nghĩ xem mình được mấy cân mấy lượng sao? Con mẹ nó hãm hại lão tử! Phản bội khai ta ra, ta cho ngươi thấy ngươi dám khai ta ra, xem lão tử xử lý ngươi như thế nào!”
Chung Lăng không thể tin mở to hai mắt, vừa chịu đựng cơn đau dữ dội trên đùi, vừa gào thét loạn xạ, muốn cầu cứu quan binh ngoài lao ngục.
Cho đến khi quan binh lớn tiếng chạy tới, kéo đôi tham quan chó cắn này ra, thì Chung Lăng vẫn đang nằm suy nghĩ kỹ về những gì Hồ Luân đã nói.
Chung Lăng cũng rất khó hiểu.
Sao Hồ Luân lại một mực nhận định rằng chính Chung Lăng hắn khai ra hắn ta chứ?
***
Sau khi Thẩm Du trở về Hầu phủ, Thẩm Hoằng Lượng ra lệnh cho Lưu thị dọn dẹp viện trước đây của nàng, rốt cuộc ông vẫn thương nữ nhi mà Tiểu Đường thị và ông sinh ra nhất, cũng kiên nhẫn an ủi nàng mấy ngày.
Thẩm Hoằng Lượng hiểu rõ nữ nhi này của mình nhất, thấy khi ông nhắc đến chuyện tái giá, ánh mắt của Thẩm Du hơi lóe lên, nên thỏa thuận[1] với nàng, nói: “Du tỷ nhi, chuyện của con và Lục Kham, đừng suy nghĩ nữa.”
[1] Thỏa thuận: Từ gốc là “约法三章”, là ước pháp ba chương, nghĩa là Chỉ việc lập ra những quy ước đơn giản. Nguồn gốc: chương Hình Pháp Kí trong Hán Thư 《汉书·刑法记》, truyện từ Cao Tổ bản kỉ – sách Sử Kí Tư Mã Thiên 《史记·高祖本纪》.
Điển:
Hoàn cảnh: Sở Hoài Vương lệnh chư hầu đánh Tần, có ước rằng ai vào Quan Trung trước thì làm vương Quan Trung. Lưu Bang vào Quan Trung, bắt Tần Vương là Tử Anh, rồi rút quân về Bá Thượng. Tiếp đó gọi các phụ lão nước Tần đến, quy định hình pháp tạm thời thay cho hình pháp hà khắc của Tần. Đoạn dưới là lời Lưu Bang nói với các phụ lão.
Thẩm Du vừa định hỏi phụ thân lý do thì Thẩm Hoằng Lượng ngắt lời nàng: “Ngựa tốt không quay đầu ăn lại cỏ cũ, hơn nữa, tiểu tử Lục Kham này đã trên đường đi Vân Nam rồi.”
“Vân Nam?”
Thẩm Du khó hiểu hỏi.
“Đúng, không biết dây thần kinh nào của hắn bị lỗi, mà lại muốn đi Vân Nam xa như vậy.”
Trái tim Thẩm Du cũng bỗng dưng trầm xuống.

Vân Nam.
Nàng chỉ biết Vân Nam có rất nhiều sơn trại cổ xưa và bộ lạc, nơi thịnh hành về cổ thuật bị triều đình ra lệnh cấm, chỉ vì những bộ lạc ẩn đó ở mình trong rừng sâu, nên quan phủ địa phương cũng làm ngơ trước những chuyện này.
Lục Kham đi Vân Nam để làm gì?
***
Đại Lý tự.
Vụ án tiếp tục thẩm vấn mấy ngày, đệ đệ ruột của Chung Lăng là Chung Quyết cũng bị áp giải đến nha môn, do Đại lý tự khanh Thích Hiến đích thân thẩm vấn.
Khi Chung Quyết bị quan binh ấn xuống đất, ngước mắt lên lại thấy, tự khanh và thiếu khanh đầu đội pháp quan mỗi người đứng ở hai bên ghế thái sư.
Mà người ngồi trên ghế đó mặc một bộ trang phục sang trọng, bóng đen trong phòng giam khiến Chung Quyết không thấy rõ khuôn mặt người nọ.
Hắn ta chỉ có thể nhìn thấy bàn tay to thấy rõ xương ngón tay của người nọ tùy ý đặt trên tay vịn, trên ngón cái còn đeo một ngọc ban chỉ.
Thiếu khanh Đại lý tự Vệ Hãn cung kính nói: “Lục đại nhân, đây chính là đệ đệ của Chung Lăng, Chung Quyết.”
Lục đại nhân?
Tim Chung Quyết đập thình thịch.
Người có thể mặc loại ban phục này, còn mang họ Lục, phóng mắt khắp cả triều đình, cũng chỉ có vị đó.
Chung Quyết không nghĩ tới vụ án này của hắn ta có thể làm kinh động đến vị gia này.
—— “Ừm, thư viện Lâm Phi là thư viện dính líu nhiều nhất đến vụ gian lận khoa cử lần này, nhất định phải yêu cầu học quan[2] điều tra kỹ càng.”
[2] Học quan: Quan lại trong giới giáo dục cũ: Đốc học, kiểm học, giáo thụ huấn đạo là những học quan trong thời Pháp thuộc.
Hai vị quan viên Đại lý tự lập tức đáp lại.
Chung Quyết nhíu mày.
Sao mà hắn cảm thấy giọng của Lục Thủ phụ lại hơi quen quen.
Sau khi ngước mắt lên lần nữa, trên chân đèn treo trên tường cũng đã được thắp nến.
Chung Quyết thấy rõ tướng mạo của Lục Chi Quân, đôi mắt không khỏi trợn tròn: “Sao… Tại sao lại là ngươi?! Viên Sâm?”
Vẻ mặt Lục Chi Quân lạnh lùng, khóe môi bật cười trào phúng như có như không.
Vệ Hãn lập tức trách mắng: “Ngươi nói bậy cái gì vậy? Viên Sâm còn đang bị nhốt trong ngục, vị trước mặt ngươi là Thủ phụ Lục đại nhân đương triều.”
Chung Quyết vẻ mặt ngạc nhiên, cánh môi run rẩy lên xuống, nhưng vì quá khiếp sợ nên hắn ta không thể nói được một câu trọn vẹn.
Lúc trước ở bên ngoài thư viện Hoa Mai, hắn ta tự cho rằng tiểu quan bát phẩm diễu võ dương oai kia thực sự là Thủ phụ Lục Chi Quân sao?!
***
Sau khi cơ thể Thẩm Nguyên được chăm sóc tốt, cũng đã thực hiện lời hứa trước đó với Vĩnh An Hầu phủ, cho phép Thẩm Hàm vào công phủ thăm nàng vào ngày hôm nay.
Trên đường đến viện Thẩm Nguyên, Thẩm Hàm còn lặp lại mấy câu dặn dò của Lưu thị với nàng ta.
Lưu thị nói, có thể thể hiện chút tính tình dịu dàng nết na của nữ nhi gia, không cần biểu hiện quá hoàn hảo trước mặt Thẩm Nguyên, nếu quá ngoan ngoãn, sẽ khiến Thẩm Nguyên nghi ngờ ý đồ của nàng ta không trong sáng.
Lưu thị còn nói, nhất định phải lặp lại những lời ám chỉ với Thẩm Nguyên, chỉ có tỷ muội ruột có quan hệ huyết thống, mới là đáng tin cậy nhất, cái gì Cao phu nhân, Kiều phu nhân, đối với Thẩm Nguyên mà nói, đều chỉ là người ngoài mà thôi.
Nhớ kỹ lời dặn dò của mẫu thân như vậy, Thẩm Hàm đã đến tấm biển “sảnh Y Điệp” mà Lục Chi Quân cố tình viết cho Thẩm Nguyên.
Thẩm Hàm ngửa đầu nhìn ba chữ to, cứng cỏi, mạnh mẽ phía trên.
Tấm biển này do chính Lục Chi Quân viết, chuyện này do Ngũ di nương ở công phủ từng làm nha hoàn cho Thẩm Nguyên, thông qua khấu thị nói cho mẫu thân nàng ta biết.
Xem ra Lục Chi Quân thật sự rất thích bướm.
Vừa nghĩ đây, ánh mắt của Thẩm Hàm liền lộ chút ảm đạm.
Khi nào thì sảnh Y Điệp này sẽ thuộc về nàng ta chứ, liệu nàng ta có thể vì Lục Chi Quân mà mặc vào những bộ y phục có thêu bướm, cùng những cây trâm có hình con bướm sống động như thật đó đây?
Sau khi Thẩm Hàm vào điện, nàng ta nhanh chóng dập tắt tất cả những cảm xúc phức tạp đó.
Tuy nhiên, nàng ta đã thấy Thẩm Nguyên đã ngồi ngay ngắn trên ghế chủ vị, bây giờ là giữa hè, nàng mặc một chiếc áo dài và trang sức màu xanh lá cây nhã nhặn theo mùa, cùng với chiếc váy trăm tầng xếp ly màu đỏ nhạt ấm áp, chỗ cổ áo thật dài quả nhiên được thêu những hoa tiết tinh xảo của bướm và hoa sen theo sở thích của Lục Chi Quân.
Thẩm Nguyên mặc y phục màu xanh nhạt càng tôn lên khí chất ôn hòa cổ điển, dung mạo có thể nói là da tuyết tóc đen, cơ băng ngọc cốt.
Thẩm Hàm nhìn thấy, sau khi Thẩm Nguyên sinh Lục Sóc Hi xong, đúng là xinh đẹp hơn trước khi nàng xuất giá.
Thật ra, các đường nét trên khuôn mặt không có thay đổi gì, có lẽ là vì cuộc hôn nhân mỹ mãn, thuận lợi, lại được Lục Chi Quân sủng ái, nuông chiều nên thần sắc của Thẩm Nguyên trông đẹp hơn trước rất nhiều.
Trong lòng Thẩm Hàm khó chịu, nhưng vẫn thái độ cung kính gọi một tiếng: “Trưởng tỷ vạn phúc.”
Thẩm Nguyên nhàn nhạt ra hiệu Thẩm Hàm ngồi xuống, trước khi nàng ta đến, nàng còn nhớ những gì Cao phu nhân và Kiều phu nhân dặn dò nàng trong bữa tiệc ở Hầu phủ Lưu Viễn.
Nàng đã quyết định từ sớm.
Cho dù Thẩm Hàm cố tình muốn lấy lòng nàng, vả lại nàng ta cũng không có tâm tư xấu xa gì với nàng, mà nàng cũng không muốn kết bạn với Thẩm Hàm.
Mặc dù nàng và Thẩm Hàm có quan hệ huyết thống, nhưng Thẩm Nguyên lại không thích nàng ta.
Đã vậy, Thẩm Nguyên cũng quyết định cố ý tỏ thái độ xa lánh của mình trong cuộc trò chuyện hôm nay.
Sau này, nếu Thẩm Hàm lại muốn đưa bái thiếp đến công phủ, nàng sẽ không hứa hẹn nữa.
Hôm nay chịu gọi nàng ta vào phủ, là vì nàng ta đã ngăn cản chén canh nóng giúp nàng trong bữa tiệc một tháng trước.
***
Căn phòng này, Thẩm Nguyên lạnh nhạt hàn huyên với Thẩm Hàm, trong lòng hơi thất vọng.
Ở một căn phòng khác, Lục Chi Quân cũng từ Đại lý tự trở về công phủ, hắn trực tiếp đến Kỳ Tùng quán, sau khi ngồi trên ghế thái sư sau thư án, liền hỏi Giang Phong: “Phu nhân ở trong phủ à?”
Giang Phong thành thật trả lời: “Công gia, phu nhân ở trong phủ ạ.”
Lục Chi Quân lạnh nhạt nói: “Đi bảo nàng đến Kỳ Tùng quán một chuyến.”
Trên mặt Giang Phong lại lộ chút khó xử, nói: “Công gia, phu nhân hiện tại chắc là đang tiếp khách ở sảnh Y Điệp, chắc là không tới được.”
Đôi mắt phượng lạnh lùng của Lục Chi Quân khẽ nhìn lên, trầm giọng hỏi: “Gặp khách? Khách nào?”
“Vâng… Tam tiểu thư Thẩm Hàm của Hầu phủ.”
Hai chữ “Thẩm Hàm” vừa ra khỏi miệng, Giang Phong lại thấy ánh mắt của Lục Chi Quân đột nhiên thay đổi, hiển nhiên là ảm đạm hơn rất nhiều.
Trong nháy mắt, khuôn mặt tuấn tú của nam nhân trở nên cực kỳ ảm đạm.
Khóe mắt lạnh lùng đuôi lông mày cũng đột nhiên nhuộm vẻ hung dữ khiến người ta cảm thấy sợ hãi.
Giang Phong có chút luống cuống, vội hỏi: “Công gia, ngài làm sao vậy?”
Mu bàn tay của nam nhân lúc này thực sự nổi lên gân xanh, thậm chí còn lộ ra vẻ hung bạo.
Giọng nói của Lục Chi Quân rất bình tĩnh.
Nhưng sự bình tĩnh này càng giống như sự bình tĩnh trước cuồng phong bão táp, càng khiến người ta sinh lòng sợ hãi ——
“Theo ta đến sảnh Y Điệp một chuyến.”
__________________
Tác giả nói cái nè:
Thật ra thì không phải Lưu thị thật sự tin tưởng, bởi vì nếu Thẩm Nguyên thật sự còn làm vợ trong gia đình của Lục Kham, lại không có những bằng hữu mà nam chính đưa cho, thì sẽ quý trọng tình tỷ muội với loại hoa plastic như Thẩm Hàm.
Lưu thị sẽ cho Thẩm Hàm dùng thủ đoạn PUA[3], chèn ép Thẩm Nguyên, rồi thực hiện chút động thái nhỏ làm nàng bất hòa với người khác, sau đó khiến Nguyên tỷ sinh ra sự dựa dẫm nào đó với nàng ta, thậm chí thường xuyên nghi ngờ vấn đề trên người mình.
Hơn nữa kiếp trước, Nguyên tỷ không biết Thẩm Hàm thích Quân thúc.
[3] PUA: là tên viết tắt của Pick-up Artist, ban đầu có nghĩa là “nghệ sĩ bắt chuyện”, vốn là để giúp các chàng trai một phần nào đó cải thiện kỹ năng giao tiếp của mình, nhưng sau đó dần dần đi lệch hướng và trở thành những chiêu trò dụ dỗ, lừa dối tình cảm của người khác để đạt được mục đích của bản thân là quan hệ tình dục. Từ đó, PUA được mọi người biết đến với cái tên “nghệ sĩ tán gái”. (theo Lost Bird)
Editor: Mình hơi thắc mắc là Chung Quyết là ai á, mình nhớ người gặp Quân thúc hôm thư viện là Chung Dã mà Hay tác giả ghi sai tên???
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.