Thẩm Nguyên đang ngồi trên ghế tròn bằng gỗ lim, không nhìn thấy Lục Chi Quân đã xuống bậc thang, đang đi về phía chỗ nàng và Đường Vũ Lâm đang ngồi. 
Tầm mắt Lục Chi Quân dừng trên lưng gầy và mảnh khảnh của Thẩm Nguyên, dù sao nàng cũng là một mỹ nhân với ngoại hình tuyệt sắc, xung quanh nàng cũng có rất nhiều nam tử lạ mặt thỉnh thoảng liếc mắt nhìn gương mặt thanh tú của nàng. 
Nhưng những nam nhân này chỉ dám âm thầm nhìn lén sắc đẹp của Thẩm Nguyên, nhưng không dám tới gần nàng chút nào, không phải là vì cảm thấy Thẩm Nguyên là người có chủ. 
Mà cách bàn của Thẩm Nguyên và Đường Vũ Lâm không xa có vài nam tử trẻ tuổi dáng người cao lớn đang ngồi, bên hông bọn họ mang trường đao, y phục họ mặc không giống hiệp sĩ, vừa nhìn là biết ngay là người hầu hay che chở vị mỹ nhân này. 
Người hầu đi đầu nhìn thấy Lục Chi Quân đang ở tửu lâu này, liền lặng lẽ cung kính gật đầu ra hiệu với chủ tử của mình. 
Khuôn mặt Lục Chi Quân lạnh lùng, nghĩ đến năm nay là năm Gia Bình thứ ba, mà kiếp trước khi Thẩm Nguyên cùng Đường Vũ Lâm bỏ trốn, là vào mùa đông năm Gia Bình thứ bốn. 
Các thực khách trong quán đang xôn xao bàn tán. 
Lục Chi Quân vẫn cao ngất đi về phía trước, cảnh tượng xung quanh dần dần trở nên mơ hồ. 
Hắn bị cuốn vào những hồi ức của kiếp trước … 
Đô ty Nô Nhi Can ở cực bắc Đại Kỳ, mùa đông cực kỳ lạnh lẽo. 
Khi Đường Vũ Lâm và 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phu-sung-the/964367/chuong-58.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.