*Chương này có nội dung ảnh, nếu bạn không thấy nội dung chương, vui lòng bật chế độ hiện hình ảnh của trình duyệt để đọc.
—— “Ngươi nói ai chết trong thôn trang?”
Hạ nhân trong Quốc công phủ đều biết, Lục Chi Quân có tính tình thâm trầm nội tâm, từ trước đến nay hắn là người im lặng ít nói.
Rất khó để người khác nhìn thấy những cảm xúc như tức giận, hoặc buồn bã trên khuôn mặt của mình.
Như thế, càng làm cho người ta cảm thấy hắn khó hiểu.
Nhưng vừa rồi là những lời chất vấn lạnh lùng của Lục Chi Quân, cùng khuôn mặt hơi âm u của hắn, tất cả đều biểu hiện rằng hắn đang tức giận.
Một gã sai vặt trong đó lập tức kiềm chế tâm tư e ngại, vội vàng run giọng cung kính đáp lại: “Hồi… Hồi công gia, là Thẩm gia… Là đại cô nương Thẩm gia đã qua đời…”
Ngay khi lời đó vừa được nói ra, chân trời chợt lóe lên vài vết nứt chói mắt, tiếp theo là tiếng sấm vang lên.
Quang ảnh dưới mái hiên đột nhiên sáng lên, nhưng lại đột nhiên ảm đạm.
Vết nứt đó cũng bỗng dưng sáng lên một nửa cơ thể Lục Chi Quân.
Sau khi nghe gã sai vặt trả lời, nam nhân cụp mi mắt xuống, vẫn đứng lặng tại chỗ, nhưng im lặng một lúc.
Thuộc hạ Giang Trác thấy Lục Chi Quân nhất thời thất thần, cũng không dám hỏi nhiều, chỉ hỏi gã sai vặt kia: “Hai tháng nay rốt cuộc phủ bá tước đã xảy ra chuyện gì? Ngươi mau mau nói với công gia.”
Lục Chi Quân vừa trở về kinh thành từ ranh giới phía
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phu-sung-the/237914/chuong-2.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.