Trong Thanh Trữ cung hỏa bồn cháy to, treo mạc trướng, trong điện tràn ngập vị thuốc đông y rất nặng, cùng một loại không khí nặng nề, mục nát, sắp đến tử vong.
Già La Diêu đẩy xe lăn yên lặng đi đến trước giường, một lõa phụ gầy gò héo rũ nằm trên đó.
Tuyệt đại phong tư từng có đã sớm trôi đi theo năm tháng như dòng nước, lưu lại chính là thể xác và tinh thần mỏi mệt mà tàn lão đã trải qua đủ loại gợn sóng vân dũng trong hậu cung này.
“Mẫu hậu…” Già La Diêu nhẹ nhàng gọi, nhìn phụ nhân còn không đến năm mươi tuổi đã nhanh chóng già cả sắp chết này, nói không rõ trong lòng có tư vị gì.
Thái hoàng thái hậu, Hiền quý phi của trước kia, hơi hơi mở hai mắt, ánh mắt dừng ở trên người Già La Diêu, qua một lúc lâu sau, thấp giọng nói: “Diêu nhi, ngươi đã đến rồi.”
Nàng ý bảo cung nữ đỡ nàng ngồi dậy, sau đó phất tay cho các nàng đều lui ra.
“Mẫu hậu, con hướng ngài thỉnh an. Gần đây thân thể ngài có khỏe không?” Ánh mắt Già La Diêu mềm nhẹ, trong đôi mắt lộ ra một tia quan tâm thản nhiên.
Thái hoàng thái hậy nở một nụ cười nhẹ, nói: “Ai gia còn tưởng rằng ngươi đã quên mẫu hậu ta này rồi chứ.”
“Con không sớm tiến cung thỉnh an, là con không phải, thỉnh mẫu hậu trách phạt.”
“Diêu nhi thân là nhiếp chính vương, sự vụ bận rộn. Ai gia cùng thái hậu đều là phụ nữ, không giúp được hoàng thượng, hết thảy còn
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phong-trien/2209788/chuong-20.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.