Chương trước
Chương sau
“Chào buổi sáng!”

“… Chào.”

Già La Diêu thấy có chút khó xử, có điều đấy chỉ là trong lòng, còn ngoài mặt vẫn không biểu hiện ra điều gì, thậm chí so với bình thường còn có phần thản nhiên, đến ánh mắt cũng toát lên vẻ lạnh lùng.

Y muốn nhìn xem thái độ của thiếu niên kia, liệu có phủi tay bỏ đi như lần trước không.

Tính tình thiếu niên kia luôn bất định, ý loạn tình mê cũng được, nhất thời hồ đồ cũng không sao, luôn có thể tha thứ được.

Chỉ là y không biết liệu mình có thể lại một lần nữa nhận lấy sự cự tuyệt của thiếu niên ấy hay không. Nhất là sau khi đã hưởng thụ sự tuyệt diệu đêm qua.

Nếu thật sự như vậy, Già La Diêu khó có thể đảm bảo rằng mình sẽ không gây ra chuyện gì.

Tính cách y vốn không phải như vậy.

Sinh ra trong hoàng cung đại nội, lớn lên giữa sóng gió của triều đình, tay cầm quyền cao, chấp chưởng giang sơn xã tắc, y có sự lãnh khốc cùng thủ đoạn của riêng mình. Y sợ mình sẽ để lộ cho thiếu niên kia thấy được mặt này của mình mà làm ra chuyện gì đó. Thế nên y chờ đợi, âm thầm chờ đợi thái độ của thiếu niên.

Thiếu niên chăm chú nhìn y một lát, lúc đầu dường như có chút thẹn thùng, ánh mắt ngượng ngịu, bất quá chẳng mấy chốc đã trở nên vui vẻ, lại gần hôn lên môi y.

Già La Diêu thoáng hồng lên, mắt nhìn xuống.

“Chào buổi sáng –––” Bạch Thanh Đồng lặp lại lần nữa, cố tình kéo dài giọng, rất ngọt ngào, mang theo sự thỏa mãn cùng niềm vui nũng nịu.

Lời chào vô cùng thân mật kia khiến Già La Diêu nhướn mi tròn mắt, nhất thời không biết phải trả lời ra sao, chỉ khẽ ậm ừ đáp lại.

“Ân.”

Thiếu niên ló đầu ra khỏi lớp chăn dày ấm áp, liếc nhìn ra ngoài cửa sổ, nói: “Tuyết ngừng rồi.” Lại quay lại, cười rạng rỡ: “Năm mới vui vẻ!”

Già La Diêu bị khuôn mặt tươi cười kia làm hoa mắt, vô thức nheo mắt lại.

Bạch Thanh Đồng chui ra khỏi ổ chăn, nhìn đống bừa bãi khắp phòng, không khỏi chột dạ, vì sự lỗ mãng cùng sơ suất đêm qua mà tự trách.

Hắn nhảy xuống giường, phủ vội y phục lên người, nói: “Ngươi đừng làm gì hết, để ta đi gọi người đến.”

Già La Diêu cũng không hề ngăn cản. Người trong phủ của y đều đã được dạy dỗ cẩn thận, biết hiểu chuyện, xem đến giờ này Cao quản gia cùng Tử Hà vẫn chưa đi vào, có thể thấy là rất biết điều.

Y nhìn theo thiếu niên nhanh nhẹn chạy ra ngoài, bản thân chậm rãi ngồi dậy, kéo lấy y sam bên giường, tùy tay khoác vào.

Thân mình chỉ mới động nhẹ như vậy, liền đã có thể tinh tường cảm giác được di chứng của sự phóng túng đêm qua để lại.

Già La Diêu khẽ cau mày, lật chăn lên, đống lộn xộn bên dưới lộ ra trước mắt.

Y thoáng ngây người.

Tất cả những việc đêm qua y đều chưa một lần trải nghiệm. Trên người còn lưu lại dư vị của khoái cảm thiếu niên kia mang lại. Thậm chí đến cả đôi chân tê liệt vô tri cũng hứng trọn cảm giác mệt nhoài rệu rã.

Trước kia cùng với các nam sủng khác cũng chưa từng phóng túng như vậy bao giờ.

Già La Diêu nhớ lại quãng thời gian phóng đãng trước kia, thế nhưng cảm giác lại không bằng một phần vạn so với đêm qua. Rồi nhớ đến khuôn mặt vui vẻ rạng rỡ cùng đôi mắt trong trẻo lấp lánh của thiếu niên kia, liền thấy tất cả đều xứng đáng, khóe miệng không khỏi vẽ lên một nụ cười.

“Vương gia, nước tắm đã chuẩn bị xong rồi.”

Già La Diêu hồi tỉnh lại, nghe được thanh âm cung kính của Tử Hà bên kia cánh cửa.

Y đang do dự không biết có nên gọi Tử Hà vào đỡ Y lên xe lăn, đưa Y đi tắm hay không, chợt thấy Bạch Thanh Đồng đẩy cửa mà vào, quay lại nói với Tử Hà: “Cảm ơn ngươi nha. Ngươi đi xuống đi, ở đây để ta lo cho.”

Tử Hà ngẩng lên nhìn vương gia.

Già La Diêu khẽ gật đầu. Tử Hà liền thuận theo, cúi đầu mím môi giấu đi ý cười mà lui ra ngoài.

Chuyện của chủ tử hắn không thể hỏi nhiều, nhưng chỉ cần là người minh mẫn đều nhận ra được, vương gia là tự nguyện. Đây có thể coi là đạt được tâm nguyện không nhỉ?

Bạch Thanh Đồng hào hứng giúp Già La Diêu mặc y phục chỉnh tề, vòng tay xuống bế bổng y lên khỏi giường.

“Xe lăn…”

“Có ta ở đây, cần xe lăn làm gì.”

Tim Già La Diêu đập mạnh một cái, thiếu niên kia bế y vào nội thất, đi vài bước đến dục thất sau phòng.

Trong bồn tắm đã đổ đầy nước ấm. Bạch Thanh Đồng cẩn thận đặt y đến bên bể, xong liền giúp y cởi đồ.

Già La Diêu vội vàng giữ tay hắn lại, nói: “Để ta tự làm.”

Bạch Thanh Đồng liếc nhìn một cái, liền cười hì hì nói: “Được thôi.” Nói xong đứng một bên, cũng không đi ra, chỉ đứng đó nhìn y.

Già La Diêu bị hắn nhìn chằm chằm, chuyện gì cũng làm không được, cố gắng trấn định nói: “Ngươi còn ở đây làm gì.”

Bạch Thanh Đồng thản nhiên đáp: “Chờ ngươi cởi đồ chứ sao a?”

Già La Diêu sửng sốt, cảm thấy bắt đầu từ đêm qua mình có chút không bắt kịp lối tư duy của hắn, lắp bắp nói: “Ngươi, ngươi chờ ta cởi đồ làm gì?”

Bạch Thanh Đồng trợn mắt, khó hiểu đáp: “Dĩ nhiên là để tắm cùng ngươi rồi.”

Già La Diêu cũng trợn mắt nhìn hắn.

Bạch Thanh Đồng vốn tưởng sắp được thưởng thức cảnh mỹ nhân thoát y, ai ngờ Già La Diêu lại ngây ngô như vậy, bất quá bộ dáng nhăn nhăn nhó nhó cũng quá khả ái đi.

Bạch Thanh Đồng biết hẳn là y thấy ngượng ngùng, hoặc chắc chưa thích ứng lắm? Liền cười nói: “Để ta cởi trước.” Nói xong hai ba động tác lột sạch đồ trên người, *** đi vào bể tắm, vẫy vẫy tay gọi y: “Mau vào đi.”

Già La Diêu thoáng đờ ra, nhìn hắn tự tại bơi qua bơi lại trong bồn tắm rộng thênh thang, liền cảm thấy sự gượng gạo của mình thật buồn cười, liền chậm rãi cởi bỏ y phục.

Hạ thân y vốn không mặc gì, trường y trượt xuống liền lộ ra đôi chân tàn tật. Y khựng lại một lát, rồi từ từ thả mình xuống bể tắm.

Vì y không đứng được nên bể khá nông, xung quanh còn có bậc thang, tiện cho y điều chỉnh độ cao.

Bất quá kì thật dáng người Già La Diêu rất cao, cho dù hạ thân tàn tật bể tắm cũng không quá nông. Bạch Thanh Đồng lướt qua lướt lại trong đó, như thể được bơi đến thỏa thích.

Hơi nước nóng làm mặt hắn đỏ hồng, nhưng ánh mắt lại trong suốt khó mà tả được.

Già La Diêu nhìn hắn một lát, lặng lẽ bơi đi, vậy mới công bằng.

Bạch Thanh Đồng cười ha hả, cầm lấy miếng xơ mướp trên thành bể lau người cho y. Bỗng sực nhớ ra đêm qua sau khi làm xong còn chưa giúp y rửa sạch nơi đó, sợ thứ đó ở lại trong người sẽ không tốt cho cơ thể y, ngần ngừ giây lát rồi lần xuống hạ thân y.

Già La Diêu đang để hắn kì lưng, ai ngờ chưa kì được mấy đã cảm thấy tay hắn bắt đầu giở trò, không khỏi cả kinh, lập tức giữ chặt lấy cổ tay tên kia, quay lại nói: “Ngươi làm gì đấy?”

Bạch Thanh Đồng cũng có chút xấu hổ, khẽ ho một tiếng, nói nhỏ: “Thứ đó… còn chưa xử lý, không tốt đâu.”

Già La Diêu trước kia từng có nam sủng, chuyện này cũng có thể coi là biết. Nhưng lúc này thân phận đảo lội, bảo y ở trước mặt người kia mà… y không làm được.

“Không cần… Ngươi ra ngoài trước đi. Để ta tự làm.”

Bạch Thanh Đồng chớp chớp mắt, sự ngượng ngùng vừa rồi đã qua đi, lúc này trong lòng lại dâng lên ý thức trách nhiệm của một nam nhân, vô cùng nghiêm túc nói: “Tự ngươi làm không sạch được đâu. Cứ để ta đến giúp đi.”

“Không được!” Già La Diêu nắm chặt cổ tay hắn, không cho lại gần.

Bạch Thanh Đồng dĩ nhiên không phải đối thủ của y, hết năn nỉ lại đến nài ép, nhưng thái độ Già La Diêu cực kỳ kiên quyết, cuối cùng đành bất đắc dĩ bỏ ý định thực hiện uyên ương dục.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.