“Ôi, nhẹ tay, nhẹ tay thôi!”
“Đừng nhúc nhích! Cái đồ ngu ngốc nhà ngươi, lúc này mới biết đau? Lúc trước đã làm cái gì hả!”
“Tử Mặc, ngươi mắng ta?”
“Đương nhiên phải mắng ngươi! Ngươi bị ngu hả? Dám nhảy khỏi ngựa hỗn chiến với bộ binh. Ngươi không biết vậy là rất nguy hiểm hay sao? “
Tử Mặc càng nghĩ càng giận.
Chiến trường vô tình, sinh tử chỉ là chuyện trong nháy mắt. Bạch Thanh Đồng võ nghệ cao siêu, thông minh lanh lợi, cho nên Tử Mặc cũng không lo lắng nhiều. Ai ngờ một hồi đại chiến đêm qua, tiểu tử này thiếu chút nữa bị Bắc di nhân chém cho. Nếu hắn không đến đúng lúc bảo vệ, thật không biết lúc này sẽ ra sao.
Tử Mặc càng nghĩ càng sợ, mồ hôi lạnh toát ra sau lưng.
“Tử Mặc…”
“Câm miệng! Vương gia gửi ngươi tới chiến trường để tôi luyện, không phải để ngươi đi tìm cái chết!”
Bạch Thanh Đồng lặng yên không nói, sau một lúc lâu rầu rĩ nói: “Tử Mặc, ta biết sai rồi. Từ sau ta không bao giờ … như thế nữa. Ngươi, ngươi đừng nói cho y.”
Tử Mặc hừ một tiếng, không thèm nói. Hắn cũng biết Bạch Thanh Đồng nhảy xuống ngựa bối là vì cứu chiến hữu. Thế nhưng ở trong lòng hắn, mạng của Bạch Thanh Đồng mới là quý giá nhất, những người khác đều không quan tâm. Nếu Bạch Thanh Đồng có chuyện không hay xảy ra, Vương gia nhà hắn… thật không dám tưởng tượng.
Lại nói về Bạch Thanh Đồng lại càng phiền muộn. Chiến hữu mà hắn không lo lắng đi
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phong-trien/2209745/chuong-39.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.