Chương trước
Chương sau
(thượng)

Chuyện Tĩnh thân vương hồi kinh, trong kinh mấy ngày liền ai cũng biết. Hoàng thượng lại hạ ý chỉ tứ hôn, tự nhiên gây nên một trận nhàn ngôn toái ngữ, chẳng qua Tĩnh thân vương năm đó vẫn là nhiếp chính vương yêu thích nam sắc, mọi người đều biết, đối Bạch Thanh Đồng tuy rằng đều nghị luận, nhưng cũng không kỳ quái lắm. Tĩnh thân vương lần này đại hôn, lễ vật mừng tới cửa đương nhiên không ít, cũng may Già La Diêu đã có tính toán, trở về tọa trấn, nên không biến thành quá mức phô trương.

Già La Diêu lúc này cả xe lăn đều ngồi không yên. Mỗi ngày nằm lâu chút đều khiến xương sống cùng thắt lưng đau nhức, ngay cả đứng dậy đi lại hai bước đều không làm được, thật là vất vả.

Bạch Thanh Đồng cùng Già La Vũ thấy đều không đành lòng, hôn sự cũng không vội. Nhưng chung quy là thân phận thân vương, cũng không thể làm bộ dáng quá mức giản phổ.

Vẫn là Bạch Thanh Đồng linh cơ vừa động, tìm ám vệ giỏi bắt chước về, mỗi ngày hóa trang thành Già La Diêu một bộ dáng ngồi ở xe lăn ra ngoài gặp khách, ít nhiều cũng ứng phó được chút ít. Già La Vũ cũng hạ chỉ, người bên ngoài không được tùy ý đến quấy rầy.

Nguyên bản ngày cấp khâm thiên phủ là trung tuần tháng tư, nhưng theo tính toán của Thanh Đồng, cũng đúng là kì sinh của Già La Diêu, tính sao? Già La Vũ liền mệnh bọn họ trước quên đi ngày tốt kia, đến tháng tư lại tính.

Thanh Đồng vẫn cảm thấy ngày quá sát, nhưng nề hà đại hôn đã được trù bị hơn tháng nay, đây đã là ngày thích hợp, bằng không liền phải đợi đến sau khi Già La Diêu sinh, chẳng lẽ phải ôm đứa nhỏ đại hôn? Chẳng phải đáng cười sao.

Bạch Thanh Đồng vì chuyện này mà cả ngày xoay vòng vòng. Già La Diêu thân mình khó dịch, lại không có tâm sự, không muốn quan tâm chuyện vụn vặt đại hôn, liền cả ngày lăn trên giường, tâm tư thả lỏng chuyên tâm dưỡng béo.

Hắn lần trước sinh Mộng nhi thật sự khó khăn, thân thể có chút thương tổn. Vài năm này tuy rằng điều dưỡng tốt lắm, nhưng dù sao lớn thêm mấy tuổi, lại là ám song, so không được với song nhân. Cũng may Trác Lăng Phong tại phương diện này cũng thực sở trường, mặc dù mấy tháng phong ba không ngừng, nhưng chiếu cố vương gia cũng không tồi. Mộng nhi lúc này đã ba tuổi, cũng đã có chút bộ dáng tiểu cô nương. Gặp phụ vương cả ngày nằm nghỉ, biết là sắp cho mình đệ muội, liền không còn quấy giống như lúc nhỏ, ở trước mặt phụ vương không làm ầm ĩ, ngoan một chỗ chờ đệ muội sinh ra.

Công việc đại hôn hết thảy thuận lợi, Bạch Thanh Đồng cơ hồ mệt muốn hộc máu, cuối cùng mọi sự cũng xong xuôi. Tới ngày bái đường, hoàng thượng từ trước đã muốn làm chủ hôn, bị Già Là Diêu cản trở về. Nói giỡn à! Y là Hoàng thúc của hoàng đế, có thể nào cho cháu đến làm chủ hôn? Huống chi tới lúc đó hoàng đế đến, phía sau khẳng định la một đại bang tử nhân, chẳng lẽ y phải bụng to ở trước mặt mọi người hành lễ?

Tiểu hoàng đế bất đắc dĩ, đành phải hy sinh ý niệm này. Đại hôn cho tặng một đống hạ lễ đến, đều là điểm danh ban cho nội quyến Tĩnh vương phi, gây sức ép Bạch Thanh Đồng đi ra đi vào tiếp chỉ vài lần.

Hỉ đường đặt tại trong viện, Già La Diêu thân mình không tiện, nhưng việc bái đường cũng không thể tìm người thay thế, hai người liền thương lượng làm ở bên trong viện.

Già La Diêu lúc này mang thai đã chín tháng, bụng gần đây coi như khí cầu được bơm căng có xu hướng muốn bay, Bạch Thanh Đồng mỗi ngày vuốt vuốt không khỏi có điểm kinh hãi. Hơn nữa buổi tối Già La Diêu luôn khó ngủ, xương cốt thắt lưng đau nhức, hạ thân lại tàn tật, muốn làm gì đều vô cùng bất tiện. Bạch Thanh Đồng đau lòng không thôi. Mỗi đêm đều để y dựa vào người mình ngủ, khi thấy có triệu chứng đau xương mỏi lưng hay rút gân đều nhanh chóng xoa bóp. Cứ như thế không lâu, Già La Diêu thành công mập mạp lên, Thanh Đông lại tiều tụy đi không ít.

Già La Diêu mắt thấy hắn gầy yếu, vô cùng đau lòng, chính là thời gian mang thai cũng sắp hết, thân thể ngày càng nặng nề, tính tình y cũng táo bạo hơn. Nhớ năm đó sinh Mộng nhi không có Thanh Đồng bồi bên người, lần này thù mới hận cũ, cộng lại chồng chất, có khi đối Bạch Thanh Đồng không chút hòa nhã nhẹ nhàng.

Bạch Thanh Đồng tự nhiên cũng không cần, chính là thấy bụng Già La Diêu càng ngày càng lớn, lại theo lời Tử Hà nói qua lần trước y sinh hài tử nguy hiểm ra sao, trong lòng thấp thỏm lo âu.

Già La Diêu kỳ thật cũng không kiên định, không nguyện làm Thanh Đồng lo lắng, cười cười an ủi hắn: “Hoàn hảo. So với lần hoài Mộng Nhi tốt hơn nhiều, sinh cũng không phải lần đầu, lần này chắc chắn thuận lợi hơn.”

Bạch Thanh Đồng bán tín bán nghi.

Già La Diêu nói: “Ngươi không tin ta? Trên đời làm gì có chuyện làm khó được ta. Không nói ta hiện tại mỗi ngày đều chống xà kép vận động, lại có danh y Trác Lăng Phong ở bên, thật sự không cần lo lắng.”

Y nhất nhất một thái độ ung dung, không nặng không nhẹ, ngữ khí chắc nịch, Bạch Thanh Đồng liền an tâm nghĩ đến lúc bái đường coi như thuận lợi. Chính là Thanh Đồng mặc hỷ phục vương phi, xuyên thấu qua khăn voan hồng thấy Già La Diêu tay ôm bụng lắc lắc bánh xe bước xuống, trái tim thiếu chút nữa nhảy ra khỏi ngực.

Cũng may có Tử Hà cùng Cao quản gia nâng, không có chuyện gì ngoài ý muốn. Chính là lúc xoay người thật sự rất không tiện, Già La Diêu cảm thấy mình rất giống một loài bò sát nặng nề a.

Thật vất vả đem hai người vào động phòng, Tử Hà cùng Cao quản gia không tự chủ xoa xoa mồ hôi lạnh trên trán, hai bên liếc mắt nhìn nhau, đều có loại cảm giác như mình vừa được giải thoát.

.

(hạ)

“Có mệt hay không?”

Bạch Thanh Đồng chịu khó giúp Già La Diêu cởi bỏ lễ phục nặng trịch ra, giúp y đi đến bên tháp, tựa hồ sau một hồi hoạt động liên tục thật không muốn làm gì nữa.

Già La Diêu muốn nói “Không có chuyện gì” nhưng thật sự trái lương tâm a, y thực không thốt nổi nên lời.

Bạch Thanh Đồng đau lòng nói: “Nhất định là mệt mỏi, sắc mặt ngươi rất không tốt. Ta đi đem chút điểm tâm.”

Già La Diêu động thân nói: “Đừng quên rượu…” Rượu giao bôi, cái đó nhất định phải uống.

Bạch Thanh Đồng đứng ở trước bàn, nghe vậy tựa tiếu phi tiếu nhìn thoáng y.

Già La Diêu trên mặt đỏ ửng, nhưng lập tức nghĩ đến đại hôn cũng không phải là chuyện một mình y, bằng không vì sao mình lại bị chê cười, liền bất mãn nói: “Cười cái gì? Ta nói sai gì ư?”

Bạch Thanh Đồng bưng khay điểm tâm lại, đặt ở chiếc bàn bên cạnh giường, nhíu mày cười nói: “Đương nhiên sai rồi. Ngươi hiện tại mang thai, sao có thể uống rượu?”

Già Là Diêu thấy hắn đem mình cùng thường nhân đặt một chỗ, cảm thấy sinh khí nói: “Ai quy định mang thai không thể uống rượu? Ngươi cho ta là gì?”

“Là phu nhân.” Bạch Thanh Đồng nhẹ nhàng cười, gặp Già La Diêu tựa hồ còn giật mình sửng sốt vì cái xưng hô này, bưng lên bát khoai nhét vào tay y, thúc giục nói: “Nhanh ăn một chút đi, đừng để bị đói.”

Già La Diêu phục hồi tinh thần, kiên trì nói: “Ta muốn uống rượu!”

Bạch Thanh từ chối cho ý kiến: “Trước ăn một chút đã.”

Già La Diêu cầm bát khoai đặt trên bàn nhỏ, chọn lựa hờn dỗi nói: “Ta sẽ uống rượu!”

Lần này đến phiên Bạch Thanh Đồng ngây người. Già La Diêu so với hắn lớn hơn mười tuổi, lúc nào cũng thong dong bình tĩnh, chưa bao giờ trước mặt hắn quá tùy hứng. Bạch Thanh Đồng kiếp trước là tiểu nhi tử có cha mẹ, lại có tiểu Duệ luôn thành thục ổn trọng vì hắn mà chu toàn mọi chuyện, cho nên rất ít khi tự mình phải quan tâm chuyện gì. Kiếp này lại là con trai độc nhất trong nhà, chưa kịp nhận gia nghiệp đã tan cửa nát nhà, được Già La Diêu thu dưỡng. Già La Diêu so với tiểu Duệ sủng hắn chỉ có hơn chứ không có kém, cho nên giờ phút này thân phận có chút điên đảo, hắn lại nhất thời không biết nói gì, có chút tay chân luống cuống.

Già La Diêu mặt không đổi sắc ngồi dựa vào đầu giường, cảm giác xương sống và thắt lưng mỏi lợi hại, có chút khó chịu.

Vốn đại hôn là sự kiện vui vẻ, cùng Bạch Thanh Đồng thành thân chính là tâm nguyện đã nhiều năm thành sự thật, nghĩ đến người trước mắt những năm sau sẽ hoàn toàn dồn tâm ý cho mình, trong lòng Già La Diêu thực thỏa mãn không thôi. Nhưng hắn lại không muốn cùng mình uống rượu giao bôi. Suy nghĩ kia làm Già La Diêu buồn bực. Tuy nói bởi mình đang mang thai, uống rượu đối đứa nhỏ không tốt, nhưng rượu giao bôi là quan trọng nhất trong đêm động phòng hoa chúc, truyền thuyết đã nói nếu hai vợ chồng cùng uống chén rượu giao bôi, mới có thể cùng nhau lâu dài một chỗ, vĩnh kết đồng tâm. Bởi vậy không ai bỏ qua giai đoạn này, nhưng mà hiện tại…

Già La Diêu rất không cao hứng, đối Bạch Thanh Đồng đúng là thái độ bỏ mặc. Thanh Đồng có chút khó xử. Hắn hiểu được Già La Diêu mất hứng vì sao, nhưng hắn đang lo cho cái bụng tròn vo sắp lâm bồn kia, không khỏi chần chờ. Ấy thế nhưng Già La Diêu hiển nhiên vô cùng kiên trì, cuối cùng Thanh Đồng bất đắc dĩ phải thỏa hiệp, đến bên bàn châm chén rượu, bưng tới, Già La Diêu mới nhoẻn miệng cười.

Bạch Thanh Đồng biết y rất coi trọng tập tục này, liền trịnh trọng đứng lên: “Diêu, từ ngày hôm nay, ta là người của ngươi, ngươi cũng là người của ta.”

“Ân.” Già La Diêu thấy thực ngọt ngào, mỉm cười cùng hắn cầm một ly, nói: “Uống chén rượu giao bôi này, chúng ta sẽ bách niên giai lão, vĩnh kết đồng tâm.”

Thanh Đồng nghe xong mắt sáng ngời, nói: “Hảo! Bách niên giai lão! Vĩnh kết đồng tâm!”

Hai người nhìn nhau cười, Già La Diêu nâng chén rượu muốn uống.

“Từ từ, uống như vậy…”

Bạch Thanh Đồng xuất ra ẩm pháp của kiếp trước, cùng y vai kề vai cùng uống. Chén rượu giao bôi lãng mạn như thế làm cho Già La Diêu cả tâm cũng say.

Uống xong rượu giao bôi, hai người ngươi bón ta ta đút ngươi một ngụm lại một ngụm thức ăn, Bạch Thanh Đồng còn chuyển sang biện pháp làm nũng, bắt Già La Diêu phải dùng miệng đút hắn, làm khó phu nhân đang mang thai kia cho bằng được. Trong lúc ăn hai người thương yêu ẩn tình qua lại, thi thoảng lại lãng mạn hôn sâu, tóm lại ngọt ngào không thôi. Thật vất vả mới bón no cái bụng, tới thời điểm nên lên giường nghỉ ngơi, Thanh Đồng lại chần chờ.

Hôm nay đại hôn, Già La Diêu một thân tân lang vận hỷ phục đỏ au cùng phong thái ngày xưa quả thực bất đồng, lại gần đây do hoài thai mà da dẻ cũng mượt mà không ít, thấy vậy Bạch Thanh Đồng lại tâm dương khó nhịn. Nhưng nhìn bụng Già La Diêu lại to không ít, không thể tùy tiện làm trò cầm thú a. Điều này làm Thanh Đồng đích thực buồn bực.

“Diêu, hôm nay mệt mỏi, chúng ta nghỉ sớm một chút đi.”

Hắn giúp Già La Diêu thoát hỷ phục, giống như xưa dìu y nằm xuống cẩn thận, sau mới thoát y phục của chính mình.

Ai ngờ Già La Diêu lại giữ chặt góc áo hắn, cười cười dịch người lại gần: “Nằm xa như vậy làm gì?”

Bạch Thanh Đồng mặt đầy hắc tuyến. Ngươi còn không biết a.

Bỗng nhiên cảm giác được ngón tay Già La Diêu với vào trong vạt áo của mình, Thanh Đồng bỗng chốc hoảng sợ, vội vàng kéo lại y nói: “Ngươi định làm gì?”

Đôi mắt dài của Già La Diêu hơi nheo lại, khóe miệng khẽ cong, vẻ mặt lộ ra một loại hấp dẫn, thấp giọng nói: “Tối nay chúng ta động phòng hoa chúc, ngươi nói ta làm cái gì?”

Bạch Thanh Đồng mặt càng đen, nghiến răng nghiến lợi nói: “Ngươi xem lại thân thể mình thế kia có thể làm được cái gì?” Hắn còn cố ý nhấn mạnh hai chữ “có thể”,

Già La Diêu hơi cứng người, biểu tình thoáng trầm xuống.

Thanh Đồng cảm thấy cả kinh, sợ y hiểu lầm vội nói: “Ta không có ý gì a, là nhìn tới ngươi sắp sinh, sợ bị thương đứa nhỏ, không nên động phòng. Không phải ghét bỏ gì ngươi a…”

Già La Diêu né mắt tránh hắn.

Thanh Đồng thầm kêu một tiếng không xong, vội nhào vào ôm y: “Là ta nói sai, ta thực không có ý đấy. Đây đều là muốn tốt cho ngươi, ta… ai!!!!”

Hắn nhất thời nói năng lộn xộn, thấy Già La Diêu thở dài một tiếng, vẫn là không nói gì, không khỏi cảm thấy kích động, dừng dừng một chút, cuối cùng cắn răng nói: “Ta tuyệt đối không chê ngươi. Không tin ta chứng minh cho ngươi xem.”

.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.