Tiêu Lâm choàng tỉnh, chợt phát hiện Tiểu Ngữ bên người vẫn đang say ngủ. 
Giờ này trời đã sáng trưng, thời gian biểu hiện đã sắp đến chín giờ, mà đến lúc này Tiểu Ngữ hay dậy sớm thế nhưng vẫn không có dấu hiệu tỉnh lại. 
Xem ra tối qua cậu đã mệt muốn chết rồi đi. 
Tối qua, cuối cùng cũng có thể cùng Tiểu Ngữ làm chuyện cá nước thân mật nên anh có hơi kích động, nhịn không được một hơi làm ba lượt, mà Tiểu Ngữ cũng không nói gì, chỉ phối hợp với anh đến cùng. 
Tiêu Lâm hồi tưởng lại cảnh tượng hương diễm tối qua, cảm thấy vật nào đó lại bắt đầu rục rịch. 
Đàn ông vào buổi sáng luôn dễ dàng xúc động. 
Tiêu Lâm nhanh chóng chấm dứt suy nghĩ miên man. Trên mặt vẽ lên nụ cười thỏa mãn, không chỉ là thỏa mãn về mặt tâm lý, mà thân thể sau khi trải qua một cuộc vận động cũng thỏa mãn vô cùng. 
Nhìn dung nhan khi ngủ của Tiểu Ngữ, Tiêu Lâm không nỡ đánh thức cậu, chỉ nhắm mắt hưởng thụ tiếng hít thở đều đều của cậu. 
Nửa giờ sau Quý Lâm mới mở mắt, cảm nhận đầu tiên sau đí chính là đau! 
Thử giật giật thân thể, quả nhiên không thoải mái chút nào. 
Mà lúc này Tiêu Lâm cũng đang tròn mắt ngắm cậu. 
“Mấy giờ rồi?” Quý Lâm hỏi, thanh âm nhỏ xíu, còn khàn khàn. 
“Hơn chín giờ.” Người nào tâm trạng cực kỳ tốt nhanh nhẹn trả lời. 
“Cư nhiên đã trễ như vậy.” Quý Lâm lấy tay chống lên giường, định bụng đứng lên tắm rửa. 
Tiêu Lâm thấy thế vội vàng chân chó đến đỡ 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phong-sinh-vi-thuy/16284/chuong-26.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.