Tiêu Lâm không biết bản thân đã trở về phòng ngủ bằng cách nào. Anh nằm trên giường mà đầu óc đầu tràn ngập nụ cười khanh khách cuối cùng của Tiểu ngữ, cùng bộ dáng nói ra câu “Vậy anh theo đuổi em trước đi.” 
Tiêu Lâm nâng tay trái che khuất hai mắt mình, hồi tưởng lại hết thảy những gì đã phát sinh ngày hôm nay, nhịn khong được mỉm cười. 
Đối với việc bản thân đột nhiên tỏ tình, Tiểu Ngữ cư nhiên không cự tuyệt mà còn cho mình một cơ hội. Cho nên Tiểu Ngữ đối với mình hẳn là có cảm tình đi? 
Tiêu Lâm càng nghĩ càng thấy lòng như nở hoa, lăn qua lộn lại trên giường mãi không ngủ được. 
Cuối cùng thật sự nhìn không nổi nữa, bèn lấy di động ra soạn một cái tin nhắn, sau đó bấm vào số điện thoại đã thuộc nằm lòng gửi đi. 
Trên màn hình chỉ có bốn chữ: Tiểu Ngữ, ngủ ngon. 
Sau khi thấy được biểu tượng gửi tin nhắn thành công hiện lên, Tiêu Lâm cứ cách ba mươi giây lại lật di động lên xem một lần. Lặp đi lặp lại hơn mười mấy lần mới phát hiện đã sắp một giờ rồi. 
Tiêu Lâm ý thức được lúc này chắc hẳn Tiểu Ngữ đã ngủ rồi, vì thế mới chịu buông tha ý nghĩ chờ Tiểu Ngữ trả lời, nhắm mắt lại ngủ. 
Sáng hôm sau, Tiêu Lâm mở to mắt lập tức cảm thấy được có chỗ nào đó không ổn. Động thân ngồi dậy mới thấy trên giường anh hai cách tầm mét rưỡi có ba ánh mắt nhìn anh chăm chú. 
Ba vị anh em của Tiêu Lâm ngồi trên giường anh hai, 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phong-sinh-vi-thuy/16276/chuong-18.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.