Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
Ngọn gió bên ngoài thật lạnh lẽo, nhưng so với những lời này còn không lạnh bằng, gió sắc bén, nhưng không thể sánh với sự sắc bén như dao này.
Lời Vân Khinh vừa dứt, một tiếng bịch lớn đã vang lên ngay tức khắc, Độc Cô Tuyệt khắp người sát khí vờn quanh, sắc mặt xanh mét, giáng một chưởng vào gã trung niên đang ngồi dưới đất kia, đánh gã bay lên.
Chớp mắt, một ngụm máu tươi phun ra trông như một lưỡi kiếm màu đỏ ối.
“Cút.” Tiếng gầm đầy giận dữ, giống như một tiếng sấm đánh giữa không trung, chấn động bên tai mọi người.
Gã trung niên bị đánh bay ra ngoài, loạng choạng bò đứng lên, vừa hộc máu vừa cười hắc hắc, dường như muốn nói một câu châm chọc gì đó nhưng lại không thể mở miệng được.
Đội quân thiết kỵ thu đao kiếm lại, gã đứng dậy bước nhanh lui ra ngoài. Một chưởng vừa rồi của Độc Cô Tuyệt không nhẹ cũng không nặng, đủ để gã duy trì hơi tàn về truyền lại lời nói của Vân Khinh.
Trong lều tướng quân, khoảnh khắc lặng ngắt như tờ.
“Linh Đang, đừng lo lắng, thằng bé sẽ không…”
Đinh Phi Tình thấy sắc mặt của Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt đều cực kỳ khó coi, không khí trong lều tướng quân lại vô cùng nặng nề, muốn an ủi Vân Khinh và Độc Cô Tuyệt, nhưng lại chỉ nói được nửa câu rồi ngừng lại không thể nói tiếp được. Dựa vào tình hình này, cả ngón tay của cháu cô cũng đã bị đưa tới thì làm sao có thể mù quáng an ủi rằng đứa
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi/1411813/chuong-164.html