Edit : Ong MD
Beta : Vô Phương
“Nhưng mà cái thai không ổn.” Nhìn khuôn mặt dạt dào ý cười của Vân Khinh, Phi Lâm cắn răng trầm giọng nói.
Xem mạch tượng của cô thì thai nhi hẳn là khoảng ba tháng, ba tháng đầu mang thai là thời điểm nguy hiểm nhất đối với đứa bé, là khoảng thời gian nền tảng bắt đầu cho tất cả mọi thứ. Mà trong khoảng thời gian này, Vân Khinh lại mệt nhọc quá độ, việc cô đã bôn ba ngàn dặm cũng chưa đáng gì, rồi ‘thưởng thức’ bao nhiêu là loại độc cũng chưa ăn thua, bị chìm trong nước suýt chút nữa chết đuối cũng vẫn an ổn, nhưng lần bị ngã từ trên ngọn núi tuyết xuống này đã khiến cho cái thai bị động, kết quả là giọt nước tràn ly, đem hết tất cả mọi thứ bất lợi vốn vẫn tiềm tàng tồn tại trong thời gian qua bùng phát cùng một lúc.
Vân Khinh nghe thấy vậy không thốt nên lời, sắc mặt tái nhợt đột nhiên chấn động, như đau đớn tột cùng, đưa tay nắm chặt cánh tay Phi Lâm, cắn chặt môi đến mức bật máu.
“Sao vậy? Sao vậy?” Tiểu Hữu thấy vậy cũng hơi hoảng loạn, cầm lấy cánh tay kia của Vân Khinh, trên mặt lộ rõ vẻ lo lắng, lớn tiếng hỏi.
Đỏ, một vệt như ánh lửa đỏ tràn ra dưới người Vân Khinh, hết sức nổi bật. Ở giữa thế giới toàn một màu trắng xóa của tuyết thế này, màu đỏ ấy sao lại kiều diễm đến vậy, đẹp đẽ đến vậy, nhưng lại làm cho lòng người run sợ đến mức này – bởi đó là máu.
Đau, những cơn đau không
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi/1411782/chuong-133.html