Vuốt ve ngọc bội trong tay, Vân Khinh giương mắt nhìn Tề Chi Khiêm đang mở to mắt nhìn cô, trầm ngâm suy tính. Cô nhìn về phía Độc Cô Tuyệt ở phía xa xa, Độc Cô Tuyệt từng nói với cô, nếu lần sau cô còn tự ý rời đi một mình như vậy thì đừng trách hắn không khách khí. Mặc dù cô rất muốn gặp tỷ tỷ, nhưng cũng không thể không nghĩ tới lời của Độc Cô Tuyệt.
Vừa nghĩ vừa đưa mắt tìm Độc Cô Tuyệt, nhưng chỉ vừa chớp mắt, rõ ràng vừa rồi còn thấy Độc Cô Tuyệt đứng ở bên cạnh Độc Cô Hành, thế mà giờ đã không thấy bóng dáng đâu nữa. Đưa mắt nhìn quanh bốn phía một vòng, ngay cả sứ giả Sở quốc là Thiết Báo cũng không thấy đâu, thế này là …
“Cứ theo hắn ta đi.” Giữa lúc Vân Khinh còn đang khẽ nhíu mày, Sở Vân không biết đứng sau lưng cô từ khi nào, giờ bỗng nhiên hơi cúi người, vừa làm bộ cung kính đưa gì đó cho Thần phi ngồi cạnh, vừa thấp giọng nhanh chóng phun ra năm chữ.
Vân Khinh nghe thấy lời của Sở Vân liền hiểu ra ngay. Sở Vân có thể nói như vậy, tất nhiên đây là ý của Độc Cô Tuyệt.
Nghĩ đến nơi này là vương cung của nước Tần, khác một trời một vực vương cung của nước Yến. Cho dù Tề thái tử có bản lĩnh hơn người, cũng e là trong Tần vương cung này cũng chẳng làm nên trò trống gì, thì càng đừng nói đến bọn gian tế bên ngoài, muốn trà trộn vào trong cung, trừ phi là Độc Cô Hành và Độc Cô Tuyệt thả
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi/1411726/chuong-77.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.