Chương trước
Chương sau
Trời chợt trở lạnh, gió nhè nhẹ thổi, chỉ thoáng chốc mà đốm lửa đã lập lòe khắp bình nguyên trên dưới trăm trượng, khoảng cách mười trượng bé tẹo này cùng lắm chỉ trong chớp mắt mà thôi, họ không đủ thời gian.
Tiếng sóng nước vỗ vào bờ nhanh chóng hiện ra trước mắt, bờ sông cạnh đó hầu như đã nằm trong tầm mắt, họ không xa bờ sông lắm.
Nhưng đúng lúc này, trên bờ sông hai đội quân lính đã sắp hàng chỉnh tề. Một đội quì một gối, giương khiên bằng sắt hình tròn phía trước, tay cầm trường mâu. Đội còn lại đứng thẳng ở phía sau bọn họ, tay giương sẵn cung tên nhọn hoắt, tên đã lên dây, ánh lửa rọi vào mũi tên sắc bén toát ra vẻ nghiêm nghị lạnh như băng đầy sát khí, toàn bộ đang nhắm thẳng vào họ. Hai đội quân đã bày bố trận địa sẵn sàng chờ đón, trang phục đen tuyền chỉ lộ ra đôi mắt mà giờ đây đang hừng hực ánh lửa bên trong.
Boong, một tiếng đàn sắc nhọn xé gió mà đến. Vân Khinh ra tay trước tiên, dây thứ ba của Phượng ngâm Tiêu vĩ đâu phải bình thường mà chính là để đoạt mệnh. Vân Khinh vừa đến đã không ngại ngần, một tay cố định cây cổ cầm trên ngực Độc Cô Tuyệt, tay kia năm ngón như bay múa trên mặt đàn.
Một đám lửa có thể thiêu rụi toàn bộ bình nguyên, nơi này là chỗ duy nhất có thể chạy trốn, há lại chẳng có người chực sẵn.
Sát khí phối hợp âm nhận, nghiêng trời lệch đất mà bay tới hai đội nhân mã đang sẵn sàng nghênh địch trước mặt, tiếng đàn không cần trau chuốt cẩn thận, lợi hại mà kích động vang vọng ở phía chân trời, vô cùng nghiêm mật.
Nhưng ngay lúc Vân Khinh động thủ, những kẻ đối diện cũng hành động. Một kẻ ở chính giữa giơ tay ra lệnh, cánh tay vừa vung lên đầy dứt khoát, trăm mũi tên nhọn vun vút lao về phía Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh, tên bay xé gió, như lưu tinh truy nguyệt rào rào bay tới, lóe lên những luồng ánh sáng lạnh lẽo chi chít khiến người khác hãi hùng.
Mũi tên và tiếng đàn phóng ra cùng một lúc.
Độc Cô Tuyệt nãy giờ vẫn chạy vội như thể hoàn toàn không chú ý tới tình cảnh trước mắt, giờ bỗng thấy hắn vung trường kiếm chống mạnh trên mặt đất, cả người cùng với Vân Khinh đột nhiên nhảy cao lên, không những không tránh né mà ngược lại đón lấy những mũi tên nhọn ấy. Hắn giơ chân đạp lên những mũi tên nhọn đang bắn về phía họ, cơ thể đang rơi xuống lại mượn được lực vọt người phi lên trên, khó nhọc lao về phía những mũi tên cao hơn, chân liên tiếp đạp lên các mũi tên, hóa ra là đạp lên tên để lao về phía trước.
Hết thảy chỉ xảy ra trong nháy mắt, đội hắc y bắn tên còn chưa kịp điều chỉnh gì, cung sắt trong tay đã phịch một tiếng gãy từ giữa đổ xuống, âm nhận vô hình tung bay xuyên phá những mũi tên nhọn, bắn vào giữa thiết cung, phế bỏ vũ khí chủ chốt.
Tên nhọn nguy hiểm, cung tên lại càng nguy hiểm. Mũi tên mỗi lần chỉ bắn được một mũi, mà còn cung sẽ còn bắn được vô số lần tiếp theo. Trừ cỏ phải trừ tận gốc, hơn ai hết Vân Khinh hiểu rất rõ đạo lý này.
Tiếng đàn sắc bén, so với các loại cổ cầm khác âm thanh do Phượng ngâm Tiêu vĩ phát ra càng thêm trong trẻo bội phần vương vít trong không gian, âm nhận vô hình liên tục ùa đến. Quần sát (giết đám đông ),âm công vĩnh viễn là vương giả.
Đội binh lính đang đứng thấy thế, ai nấy đều không dám chống cự mà nhanh chóng trốn sau tấm khiên chắn của đội quỳ đằng trước, âm nhận vô hình đập vào tấm khiên, chém nứt một vết trên đó.
Độc Cô Tuyệt không quấy rầy Vân Khinh tấn công mà liên tiếp đạp chân lên các mũi tên, từ không trung nhào xuống mạnh mẽ về phía hai đội hắc y nhân, kiếm sắc trong tay quét ngang trời, kình phong mang theo sát khí, giữa không trung xoẹt một tiếng chém thẳng xuống hắc y nhân đang náu mình sau tấm khiên.
Tiếng kêu rên vang lên ầm ỹ, tấm khiên được rèn từ sắt đã bị Độc Cô Tuyệt chém thành hai nửa. Ba kẻ đối mặt với chiêu kiếm này của hắn, chỉ có cách ngửa mặt lên trời điên cuồng chạy lùi về phía sau. Ba người bọn họ thậm chí không đỡ được nổi một kiếm Độc Cô Tuyệt.
Lửa phía sau càng ngày càng gần, trên mặt sông rộng lớn đã có thể thấy bóng lửa ở bên trong. Ngọn lửa bừng bừng hừng hực, không khí chung quanh bị thiêu đốt mà bị khúc xạ bẻ cong, mùi khét dày đặc tản ra. Vân Khinh gần như cảm thấy tóc mình bắt đầu bén lửa.
Không cần quay đầu nhìn, Vân Khinh cũng biết sau lưng mình ngọn lửa đang lan nhanh trên đồng cỏ chỉ cách bọn họ không đầy mấy trượng nữa thôi. Lửa lớn trên bình nguyên đến quá nhanh, nhanh đến mức hầu như không có thời gian để mà xả hơi.
Độc Cô Tuyệt với gương mặt lạnh lùng trầm mặc cũng không quay đầu lại, ánh mắt đỏ ngầu bình tĩnh dọa người, một chiêu kiếm bức lui ba kẻ áo đen. Không đợi những kẻ khác bên cạnh thay vào vị trí, Độc Cô Tuyệt thét dài một tiếng, rùn người xuống chống kiếm trên mặt đất, không chờ cơ thể rơi xuống đất đã lại lần nữa bắn ngược lên, kiếm quét về phía sơ hở tạm thời vừa xuất hiện trong nháy mắt, đồng thời chân tung một cước quét ngang đống khiên tròn bằng sắt nọ.
Bịch một tiếng trầm đục, chỉ thấy một gã áo đen tay cầm khiên chắn bằng sắt bị một cước của Độc Cô Tuyệt đá bay đi ra ngoài, ngửa mặt lên trời rơi thẳng xuống mặt sông tối đen như mực.
Độc Cô Tuyệt không thèm dừng lại, cũng chẳng thiết để tâm đến những tấm khiên chung quanh che khuất bóng những thanh kiếm đang vun vút chém về phía mình. Hắn giao lại toàn bộ cho Vân Khinh xử lý, còn bản thân tung người vọt lên, chân đạp mạnh lên ngực kẻ áo đen đang tà tà rơi xuống sông nọ, cả người liều lĩnh lao về phía trước.
Bốn phương tám hướng chung quanh ai nấy đều náu mình dưới tấm khiên dày mà vung gươm tấn công Độc Cô Tuyệt. Nhưng dưới âm công phát ra từ Phượng ngâm Tiêu vĩ của Vân Khinh, ai nấy đều bị gạt ra. Âm nhận ẩn trong tiếng đàn không khác gì một quả cầu chừng một tấc vuông bảo vệ xung quanh hai người. Vũ khí của kẻ địch có lợi hại đến mấy, vừa chạm vào lớp bảo hộ ấy đã bị phạt ngang gãy rụng lả tả. Âm nhận của Phượng ngâm Tiêu vĩ, đám áo đen kia làm sao công phá nổi.
Bỗng có tiếng một vật nặng rơi tõm xuống nước. Kẻ áo đen bị Độc Cô Tuyệt đá bay kia đã chìm trong nước, mà Độc Cô Tuyệt nhờ có gã làm nơi mượn lực bay vọt trên không, ngang qua mặt sông mà nhằm hướng bờ bên kia lao tới, chỉ chớp mắt đã chạm bờ.
Nhưng đúng lúc đó, đám lửa rừng ngùn ngụt trên đồng cỏ được gió nhẹ cổ vũ đã hoàn toàn nuốt hết dải bình nguyên chim bay sải cánh ở bờ bên này. Ánh lửa hừng hực lộng lẫy chiếu sáng trong bóng đêm, trên bình nguyên bao la, lửa như bậc vương giả đang nhảy múa đầy kiêu ngạo.
Vân Khinh ngừng đánh đàn, quay đầu lại nhìn ngọn lửa lớn rực đỏ bên bờ kia. Nơi đó nào còn bóng hai đội binh sĩ vừa rồi nữa. Những người ấy biết rõ sẽ chết nhưng vẫn quyết tâm giữ chân họ. Cô không nhịn được cắn môi, hai người họ chỉ cần chậm một bước, chìm trong biển lửa ấy sẽ có thêm hai xác người. Quả thật rất đỗi nguy hiểm.
Độc Cô Tuyệt cũng đứng lại lạnh lùng quay đầu nhìn thoáng qua, rồi không thốt lời nào dư thừa, hắn xoay người hòa mình vào khung cảnh núi rừng tối đen trước mặt. Khu rừng vắng lặng không chút hơi người, chỉ có sự khốc liệt lạnh lẽo.
Màn đêm buông xuống khắp nơi, vầng trăng tròn vành vạnh treo lơ lửng trên bầu trời, thay thế vị trí của vầng thái dương rạng rỡ nóng bỏng ban ngày mà trải những quầng sáng mát lạnh lấp lánh xuống mặt đất. Ánh trăng ngà ngọc rải xuống biển lửa đỏ trên đồng cỏ, khiến cho đêm bình nguyên thêm đôi phần mê hoặc, thêm đôi phần quỷ dị.
“Ta tự đi được.” Độc Cô Tuyệt cõng cô đi được một đoạn, Vân Khinh bèn khẽ thốt bên tai hắn. Cô không thiếu tay cũng chẳng gãy chân, khi nãy tình hình gấp gáp không nói được, chứ giờ vẫn để hắn cõng mình e là không hợp lý. Tốt nhất vẫn nên giúp hắn tiết kiệm chút sức lực.
Độc Cô Tuyệt nghe vậy cũng không tranh luận gì với cô mà thả luôn cô xuống, nhưng lại đứng yên một chỗ không đi tiếp.
Thấy hắn bất động, Vân Khinh không nhịn được khẽ hỏi. “Sao thế?” Không lẽ lại có mai phục nữa? Cô thầm thán phục mình không bằng được sự mẫn tuệ và trực giác như thú hoang của hắn.
Độc Cô Tuyệt đứng im không nói gì một thoáng chốc, rồi vươn tay ôm Vân Khinh nói. “Không đi nữa, nghỉ chân ở đây.”
Nghe hắn nói thế, cô khẽ nhíu mày nhìn thẳng vào mắt hắn. “Phía trước quả nhiên có mai phục.” Thời điểm này là cơ hội tốt để đi càng xa càng tốt, thế mà Độc Cô Tuyệt lại bảo không đi nữa, trừ phi trước mặt họ có mai phục, Vân Khinh thật không nghĩ ra được nguyên do nào khác cả.
Độc Cô Tuyệt cúi đầu nhìn ánh mắt ra chiều thắc mắc của cô. Rồi bỗng nhiên đôi môi hắn cong lên, vươn tay ôm chặt lấy cô mà cười. “Thông minh, không hổ là người ta thích!”
Thấy giờ này rồi mà Độc Cô Tuyệt lại thốt ra một câu như thế, Vân Khinh không nhịn được trừng mắt với hắn một cái, nhưng cũng không tránh vòng tay ôm ấp của hắn.
Một câu chả ăn nhập vào đâu xong rồi, hắn mới ngẩng đầu nhìn sắc trời mà nghiêm chỉnh nói tiếp. “Đúng thế, trước mặt rất có thể có mai phục. Bọn chúng ôm cây đợi thỏ, chúng ta đi trong đêm rất bất lợi, sẽ gặp nhiều khó khăn.”
Vân Khinh nghe thế không khỏi nhíu mày, nhưng cũng không nói xen vào mà chờ hắn nói tiếp.
Hắn nhìn về phía góc trời đang rừng rực sáng ngời kia, trầm giọng tiếp. “Ta đã coi thường chúng. Trên lãnh địa Yến quốc mà lại có thể điều động quân đội tới giết ta, lại còn bố trí nhiều cạm bẫy liên tiếp nhau hoàn toàn dựa trên tính cách và năng lực của ta như thế, hiểu rõ ta để mà tính kế ta như thế, xem ra bốn nước Yến Hàn Ngụy Triệu hoàn toàn không có kẻ nào đủ tài ba để làm vậy, chỉ có hai nước Sở Tề mà thôi.”
Độc Cô Tuyệt nói tới đây, Vân Khinh đã hiểu rõ. Nếu lần này kẻ đứng sau giật dây là người nước Tề hoặc Sở, ra tay một cách rầm rộ như thế tuyệt đối là để dồn hắn vào chỗ chết. Ý hắn muốn nói về sau không chừng sẽ còn rất nhiều bẫy mai phục đang chờ họ, mọi việc chưa thể kết thúc đơn giản như thế này.
Cô quay đầu nhìn khu rừng tối đen trước mặt. Nếu là thủ đoạn của một kẻ thành thạo hiểu rõ khả năng của Độc Cô Tuyệt như thế, như vậy trong rừng…
“Sợ gì chứ, dưới bầu trời này có chỗ nào mà Độc Cô Tuyệt ta không thoát được?” Cảm giác thấy sự im lặng của Vân Khinh, Độc Cô Tuyệt hung hăng xiết mạnh vòng eo của cô, kiêu ngạo mà lạnh lùng nói.
Vân Khinh thấy hắn tự tin như thế, tuy biết trước mặt nguy hiểm khó lường nhưng trái tim cô đã không còn hoảng hốt như nãy nữa. Như thể chỉ cần bên cạnh cô có Độc Cô Tuyệt, không có điều gì có thể khiến cô sợ hãi nữa. Biển lửa mờ mịt kia đã suýt lấy được mạng mình mà giờ cô cũng không hề phập phồng lo lắng, xem ra lòng tin của mình đối với năng lực của hắn cũng vẫn khá là chắc chắn. Cô ngẩng lên nhìn vào mắt Độc Cô Tuyệt khe khẽ gật đầu.
Có điều cô vốn không biết. Độc Cô Tuyệt thật ra không coi thường kẻ đứng sau cạm bẫy này. Có gan đối đầu trực tiếp với Tần quốc của hắn, trừ Tề và Sở có đủ tài năng lẫn đảm lược thì còn ai vào đây. Ngay từ đầu hắn đã xác định rõ là hai nước kia làm, nhưng hắn không trốn cũng không tránh đi là vì hắn tự tin có thể đối phó được. Chỉ là hắn không ngờ rằng Vân Khinh sẽ chiếm một vị trí quan trọng đến thế trong lòng mình, khiến chiến lược phòng thủ phản công của hắn xuất hiện kẽ hở. Một điều không ngờ ấy đã khiến tình trạng trở nên như thế này, đây quả thật là việc hắn khó lường nhất. Tuy vậy, hắn chưa từng hối hận.
Độc Cô Tuyệt thấy Vân Khinh gật đầu, như thể theo lẽ tự nhiên mà khẳng định lời của mình. Hắn không kìm được niềm vui hào hùng đang nhân lên hàng vạn hàng ngàn trong lòng. Vân Khinh của hắn đã bắt đầu tin vào hắn.
Ý đã quyết, hắn ôm lấy Vân Khinh đi về phía Tây. Cô còn đang kinh ngạc Độc Cô Tuyệt vừa nói không đi nữa sao giờ lại mang cô đi tiếp rồi thì đã thấy hắn ôm lấy cô tung người nhảy lên cây, rồi phóng từ cành này sang cành khác trên tán lá quay lại chỗ khi nãy họ vừa đứng, tìm một tán cây tươi tốt xum xuê mà ngồi xuống.
Vân Khinh không rõ lắm Độc Cô Tuyệt làm thế để làm gì, có điều gã này luôn thông minh cẩn trọng, thứ hắn biết nhiều hơn thứ cô biết nhiều lắm, làm vậy ắt có lý do riêng. Cô không hỏi hắn mà nghiêng người dựa vào cành cây nhắm mắt nghỉ ngơi.
Độc Cô Tuyệt thấy thế cũng không quấy rầy cô mà lại phi thân tới chỗ nào đó không biết. Một lát sau hắn quay lại, trong tay đã có thêm mấy chùm quả dại.
“Ăn một chút, nhất định phải duy trì sức lực.” Độc Cô Tuyệt chọn một quả đỏ tươi đưa tới bên miệng Vân Khinh.
Cô thấy hắn có vẻ nôn nóng, bèn ngẩng đầu liếc hắn một cái, thoáng trầm ngâm rồi cũng không thắc mắc mà khẽ há miệng ngậm lấy. Cái đùi dê nướng hồi chiều không biết đã bị ném đi đâu, hiện giờ vừa nói mới thấy bụng đã đói meo.
Độc Cô Tuyệt thấy thế, dúi hết mớ quả còn lại vào lòng Vân Khinh rồi ôm lấy cô ngồi trong lòng mình, hai người sít sao một chỗ, dán sát vào nhau.
Cả người hắn hoàn toàn trần trụi, chỉ có mỗi tấm áo ngoài của Vân Khinh quây quanh eo. Hai người ngồi sát nhau như thế, nhiệt độ cơ thể nóng hổi cứ thế mà truyền sang nhau. Vân Khinh bị hắn ôm trước ngực, ban đầu còn không chú ý tới vấn đề ấy, giờ sát sàn sạt với hắn như thế, cô hoàn toàn có thể cảm nhận được rõ ràng rành mạch cơ bắp của hắn ít hay nhiều, cứng rắn tới mức nào. Trong thoáng chốc, mặt cô bắt đầu nóng lên.
“Ngồi riêng ra.” Vân Khinh khẽ vặn người thấp giọng thốt.
Nào ngờ không vặn mình còn đỡ, vừa uốn mình một cái, cơ thể dưới thân cô lập tức có phản ứng rõ ràng. Đầu tiên Vân Khinh còn sững sờ như thể không biết là cái gì, nhưng chỉ một thoáng là hiểu ra, nghiến chặt răng quay đầu đi chỗ khác, thật không biết là nên bất động hay nên nhích động nữa. Hai tai cô đỏ ửng lên.
Im lặng lan tỏa. Vân Khinh không lên tiếng, Độc Cô Tuyệt cũng không lên tiếng. Một bầu không khí đầy mập mờ bao phủ hai người.
Hơi thở nặng nề nóng hổi của hắn phả lên tai cô, nhiệt độ cơ thể hắn sau lưng cô cũng trở nên bừng bừng. Vân Khinh cảm nhận được điều đó, cô không khỏi cắn răng gồng người định đứng lên. Ngờ đâu sau lưng cô Độc Cô Tuyệt đã ghìm chặt đôi tay, vây chặt cô bên trong không cho nhúc nhích.
“Chỉ có chỗ này là kín đáo nhất.” Giọng nói trầm khàn vang lên bên tai cô. Độc Cô Tuyệt hoàn toàn không có chút nào kích động, thản nhiên không hề có dáng vẻ lưu manh thích sàm sỡ như ngày thường.
Nghe thấy thế, đồng thời cảm nhận được sự kiềm chế gắng sức của hắn, Vân Khinh đang phẫn nộ cũng bình tĩnh lại. Cô giữ mình bất động ngồi trong lòng Độc Cô Tuyệt. Hắn không phải kẻ bất kể tình huống mà làm bừa, điều này cô chưa từng nhìn nhầm.
Im ắng hồi lâu, bỗng hắn cắn vai cô một cái, rồi ngoác rộng miệng ra tỏ ý muốn Vân Khinh đút ình ăn. Thấy vậy cô nhìn hắn một lúc rồi cũng chiều lòng mà đút mấy quả đỏ kia cho hắn ăn. Kẻ này không sợ trời cũng chẳng sợ đất, ngang ngược kiêu căng, nhưng đối xử với cô thật sự rất tốt, khiến cô không khỏi dịu dàng hơn.
Độc Cô Tuyệt cảm nhận được sự dịu dàng ấy bèn xiết chặt vòng tay đang ôm Vân Khinh, hai mắt nhắm lại tận hưởng sự phục vụ của mỹ nhân, khóe môi khẽ cong lên thành nét cười như không như có.
Vân Khinh như thể cảm giác được niềm vui của hắn, môi cũng hơi mỉm cười, rồi lại tiếp tục hắn một quả cô một quả ăn cùng nhau.
Không khí ấm áp quẩn quanh hai con người, tình cảm lan tỏa chung quanh, hài hòa vô tận.
Trong khung cảnh tĩnh lặng, đây đó chỉ có tiếng chim thi thoảng cất tiếng cục cục giữa không gian. Đêm càng về sâu. Vầng trăng sáng rỡ mắc hờ hững trên cao, nhưng ánh trăng không cách nào xuyên qua tầng tầng lớp lớp tán lá. Khu rừng vẫn đầy âm u tối mịt.
Cùng lúc đó, ở một hướng khác, Sở Vân mặt nặng như chì không ngừng ngóng trông người vừa lên khỏi sông ngầm, trầm giọng hỏi. “Không thấy?”
“Không thấy.” Giá Hiên Nghị trồi lên khỏi mặt sông. Anh ta đích thân xuống tìm mà vẫn không có thu hoạch gì cả. Con sông ngầm phía dưới quá lớn.
Sở Vân nhíu chặt đôi lông mày. Hiện giờ không những Độc Cô Tuyệt và Vân Khinh sống chết ra sao không rõ, Mặc Ngân Mặc Ly cũng không biết đã lạc đi đâu. Con sông ngầm này quá nhiều dòng xoáy, muốn tìm người là việc hầu như không thể. Huống chi giờ trời đã tối mịt, càng gây thêm khó khăn cho việc tìm người.
“Xuất phát!” Trong bầu không khí im lặng, đột nhiên Sở Vân trầm giọng quát.
Giá Hiên Nghị nhíu mày nhìn Sở Vân. “Tiên sinh…”
Sở Vân trở nên lạnh lùng, hoàn toàn khác với vẻ thư sinh nho nhã ngày thường. “Vương gia nhà ta không dễ đối phó như thế. Thay vì đứng yên làm chuyện vô nghĩa, chi bằng mau đến Phỉ Thúy sơn mạch trước. Nếu có kẻ không muốn Vương gia về nước, dãy Phỉ Thúy chắc chắn sẽ là nơi quyết chiến cuối cùng. Vương gia nhà ta chắc chắn có thể chống cự tới đó. Ta muốn đến trước dọn bớt chướng ngại bẫy rập, đó mới là việc cần làm nhất bây giờ.”
Nét mặt Giá Hiên Nghị thoáng hiện vẻ kinh ngạc. Quả là một vị quân sư nhìn xa trông rộng, giỏi mưu lược, rất anh minh và quyết đoán.
“Được.” Giá Hiên Nghị gật đầu rồi xoay người chuẩn bị. Độc Cô Tuyệt gặp chuyện không may ở Yến quốc của anh ta, dù thế nào anh ta cũng khó lòng tránh khỏi có liên quan. Hơn nữa anh ta cũng muốn biết nấp sau mọi việc là kẻ nào, là kẻ nào muốn vu oan giá họa cho nước Yến của họ.
Không ngờ vừa quay đi, một mảng trời đỏ rực vừa lúc đập vào tầm mắt. Giá Hiên Nghị ngẩn ra rồi nói vội. “Đằng kia sắc trời có vấn đề.”
Đám Sở Vân nãy giờ quay lưng về phía đó nên không để ý, giờ nghe thấy đồng loạt quay đầu lại nhìn, chỉ thoáng chốc đã thấy quầng sáng đó không ổn.
“Cháy rừng, đám cháy lớn như thế… Không ổn rồi, Vương gia ở phía đó. Chúng châm lửa đốt đồng cỏ thế này là muốn đuổi tận giết tuyệt…” Sở Vân vừa nhận ra quầng sáng rực ấy chính là ánh lửa, chỉ thoáng cau mày suy nghĩ đã quát lớn như thể mình đích thân chứng kiến.
Sắc mặt Giá Hiên Nghị sầm xuống. Anh ta nhíu mày. “Giờ chúng ta đuổi tới đó cũng quá muộn.” Không ngờ sông ngầm nhiều xoáy lại cuốn hai người Độc Cô Tuyệt đi xa như thế, lệch hẳn phương hướng như thế.
Vẻ mặt Sở Vân nhanh chóng biến đổi. Anh nghĩ một hồi lâu rồi nắm tay lại cả quyết. “Không cần. Vương gia không yếu ớt đến thế. Chúng ta đi đường vòng thôi. Vương gia chắc chắn sẽ đi về phía dãy Phỉ Thúy. Chúng ra tay mạnh bạo như thế, ở đó chắc chắn đã giăng sẵn thiên la địa võng chờ ngài ấy. Chúng ta phải tới phá nát cái lưới đó trước.” Nói rồi, anh ta quay người cao giọng hét. “Lên ngựa, đi theo ta!” Dứt lời anh ta thúc ngựa đi trước.
Giá Hiên Nghị thấy Sở Vân vô cùng cương quyết, trong lòng không nhịn được bội phục. Thật là một người gan dạ sáng suốt hơn người! Anh cũng lập tức vung tay, một vạn binh sĩ dưới quyền cũng đồng loạt lên ngựa phi về phía dãy núi Phỉ Thúy, đuổi theo hướng Độc Cô Tuyệt sẽ tới.
Ngược với phía Sở Vân vội vã chạy trong đêm, bên Độc Cô Tuyệt lại là một đêm sóng yên biển lặng.
Đêm dần qua, ánh hừng đông buổi sớm từ tốn ló rạng những tia sáng đầu tiên. Bầu trời xanh sẫm nặng nề, như thể trong màu xanh đã bị pha chút mực.
Lộp cộp lộp cộp, tiếng vó ngựa bằng sắt cứng rắn vang lên, chỉ trong phút chốc, cảm giác không khác gì từ bốn phương tám hướng ùa tới. Có người đến.
Trên cây, Độc Cô Tuyệt tỉnh đầu tiên nhưng không mở mắt mà chỉ vươn tay che mắt Vân Khinh. Đối với những kẻ được huấn luyện nghiêm chỉnh, ánh mắt cũng có thể để lộ nơi ẩn náu.
Không khí dày đặc vẻ nghiêm trọng. Tiếng vó ngựa dồn dập tìm kiếm dấu vết hôm qua Độc Cô Tuyệt lưu lại, từ tốn mà lục soát. Gót sắt cộc cộc vang lên từng đợt, mặt đất rung chuyển tới gần. Độc Cô Tuyệt nhắm mắt lắng nghe, đôi lông mày khẽ cau lại.
Tiếng bước chân bình bịch. Sau khi đoàn binh lính đã đi, có hai con ngựa thong thả bước tới, không hiểu ra sao lại dừng chân ngay dưới gốc cây Độc Cô Tuyệt đang náu mình.
Vân Khinh không nhịn được căng thẳng, không lẽ đã bị phát hiện? Sau lưng cô Độc Cô Tuyệt cảm nhận được cơ thể Vân Khinh hơi cứng lại, hắn vội bóp chặt bàn tay đang che mặt cô để ngăn luồng hơi thở hơi dồn dập vì lo lắng.
“Đại nhân, trước mặt không có người, dấu vết bỗng nhiên chấm dứt.” Một con ngựa quay lại, có người bẩm báo.
“Ừm.” Có một giọng nói lạnh lùng đáp lại.
“Dực vương Độc Cô Tuyệt nếu dễ dàng để người khác phát hiện ra như thế, y hẳn đã chết trăm ngàn lần rồi.” Một giọng nói khác nhàn nhạt vang lên.
“Rải độc buộc hắn xuất hiện.”
“Tuân lệnh.” Người vừa tới nhanh chóng rời đi.
“Lần này chúng ta đích thân tới bày binh bố trận giăng lưới, để xem hắn trốn được chỗ nào. Nơi đây chính là chỗ hắn phải chết!” Giọng nói lạnh lùng kia ném lại hai câu lạnh lẽo như băng rồi phóng ngựa đi bước một đi xa.
Nằm trên ngọn cây, Độc Cô Tuyệt nhắm mắt nghe cuộc đối thoại phía dưới. Đôi lông mày hắn cau chặt lại. Ai lại có thể có khí thế ngông cuồng như thế chứ, trên đời này có kẻ nào làm gì được hắn, trừ phi là – bọn họ?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.