Hôn đủ rồi, Đôc Cô Tuyệt ôm lấy Vân Khinh, bắt đầu xem xét không gian đen kịt chung quanh, tìm kiếm cơ quan.
Bốn phía một màu đen kịt, không nhìn thấy gì. Vân Khinh tuy biết tên tuổi mấy kiểu cơ quan nhưng không hề quen thuộc với những điều ảo diệu bên trong, nên không cách nào giúp Độc Cô Tuyệt cả. Cô chỉ có thể đi sát hắn không rời, mặc cho hắn ôm mình đi đâu thì đi.
Trong bóng đêm vô tận, Độc Cô Tuyệt đi về phía trước ba bước, lại lùi về sau hai bước, rồi cũng không biết đi tiếp sau đó, khi tiến lên khi lui lại rồi lại rẽ trái vài bận. Sau đó không hiểu hắn sờ vào chỗ nào đó, không gian đang yên tĩnh bỗng truyền đến một loạt âm thanh ầm ĩ, vô cùng vang dội.
Vân Khinh chỉ thấy trước mắt bừng sáng, một tấm cửa đá chậm rãi mở từ dưới lên trên. Làn ánh sáng chói lòa xuất hiện khiến đôi mắt thoáng chốc bỗng đau nhức vì bất ngờ.
Độc Cô Tuyệt phản ứng nhanh nhẹn, che lại đôi mắt của cô. Đang từ môi trường đen kịt đột ngột chuyển sang sáng lóa như vậy, con ngươi khó lòng chịu nổi.
Vân Khinh cũng để mặc hắn che mắt ình, đứng nguyên tại chỗ chờ cánh cửa bằng đá từ từ mở rộng.
“Chỗ quái gì mà tàn tạ thế này?” Giọng nói lạnh lùng của hắn vang lên, cùng lúc đó bàn tay đang che hai mắt Vân Khinh cũng buông ra.
Cô nghe thấy thế bèn mở mắt nhìn xem. Đập vào mắt là một căn mật thất rất bình thường, trên vách tường đá bắt đầu loang
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi/1411702/chuong-53.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.