Chương trước
Chương sau
Tiểu Linh Đang chớp chớp mắt nhìn Vân Thiên Vũ rồi há hốc miệng kinh ngạc.

Cuối cùng thất thanh kêu lên: “Vân tỷ tỷ, là tỷ sao? Tỷ tới đây thăm muội sao.” 

Nói xong Tiểu Ling Đang bay đến ôm chằm lấy Vân Thiên Vũ: “Vân tỷ tỷ, đúng là tỷ rồi, thật sự là quá tốt.”

Nói rồi nàng hưng phấn nhảy dựng lên.

Vân Thiên Vũ cũng cười khẽ ôm lấy Tiểu Linh Đang, gánh nặng trong lòng rốt cuộc cũng buông xuống, xem ra Tiểu Linh Đang vẫn còn là tiểu nha đầu trước kia, như vậy ắt hẳn Tiểu Linh Đang vẫn nhớ rõ mối quan hệ giữa nàng và Tiêu Cửu Uyên, sẽ không phải là chuyện tranh giành tình cảm gì, cho nên trong chuyện này nhất định có ẩn tình. 

Vân Thiên Vũ nghĩ vậy liền dang tay ôm lấy Tiểu Linh Đang, nói: “Lúc trước ta không đến thăm ngươi được, còn lo lắng ngươi sẽ không nhận ra ta. Xem ra nghĩ oan cho ngươi rồi.”

Tiểu Linh Đang khanh khách cười vang: “Vân tỷ tỷ, sao tỷ lại nói như vậy chứ! Mau, chúng ta đi vào trong rồi nói chuyện.”

Tiểu Linh Đang buông tay Vân Thiên Vũ ra, kéo nàng đi vào bên trong Linh viên. 

Trong Linh viên có rất nhiều người trợn mắt há hốc mồm nhìn một màn này, tiểu thư có phải quá cởi mở rồi hay không, nàng là người đã có hôn ước rồi mà, sao lại có thể nhảy cẫng lên ôm một thiếu niên như thế kia chứ.

Tuy thiếu niên kia cũng tính là anh tuấn, nhưng thiếu chủ gia tộc Thanh Long cũng rất tuyệt mỹ mà.

Nhưng sao nàng lại gọi thiếu niên kia là tỷ tỷ? 

Vậy là ý gì? Chẳng lẽ thiếu niên kia là một nữ tử?

Rất nhiều người nhìn không ra, nhưng ai cũng không dám ăn nói lung tung.

Bởi vì tiểu thư sau này phải gả vào gia tộc Thanh Long làm thiếu chủ phu nhân, nếu ai chọc nàng không vui, sau này sẽ rất khó sống đó. 

Hạ nhân bên ngoài chỉ biết tự nhủ thầm.

Trong phòng khách, Vân Thiên Vũ, Phượng Vô Nhai và Tiểu Linh Đang đã an tọa, Tiểu Linh Đang ngồi gần Vân Thiên Vũ, vẫn luôn kéo kéo tay nàng.

Sau đó quay đầu nhìn ca ca phía đối diện, Tiểu Linh Đang nhìn ra được trong mắt ca ca là một tình yêu nồng cháy. 

Xem ra ca ca vẫn là yêu Vân tỷ tỷ như vậy, nếu Vân tỷ tỷ gả cho ca ca, bọn họ nhất định sẽ sống vui vẻ bên nhau.

Tiểu Linh Đang nghĩ, cười cười nhìn về phía Vân Thiên Vũ hỏi: “Vân tỷ tỷ, sao tỷ lại đến đây? Hay là muốn cùng ca ca ở bên nhau?”

Vân Thiên Vũ chậm rãi trả lời: “Lúc trước ta vào học viện Thiên Kình tu luyện, ca ca ngươi cũng ở đó, sau đó chúng ta vô tình gặp lại nhau.” 

Vân Thiên Vũ có chút thất thần, trong lòng nàng sốt ruột muốn hỏi Tiểu Linh Đang về chuyện của nàng ta và Tiêu Cửu Uyên, đối với những chuyện khác, hoàn toàn không có hứng thú.

Phượng Vô Nhai cũng hiểu tâm tư của nàng, y vội nói với muội muội của mình.

“Tiểu Linh Đang, khi nãy ta nghe người ta nói, gia tộc Thanh Long muốn liên hôn cùng ta gia tộc Chu Tước, việc này là thật hay giả vậy?” 

Tiểu Linh Đang gật đầu một cái, đáp: “Đúng vậy, hai nhà đã quyết định liên hôn...”

“Ta nghe nói người liên hôn của gia tộc Thanh Long là Hoàng Phủ Viêm, mà đối tượng liên hôn bên gia tộc Chu Tước chúng ta lại là muội.”

“Muội gặp qua Hoàng Phủ Viêm rồi sao, biết hắn là ai chứ?” 

Phượng Vô Nhai hỏi.

Tiểu Linh Đang đang cười thì liền trở nên nghiêm túc, nàng ngẩng đầu nhìn Phượng Vô Nhai phía đối diện, gật đầu một cái.

“Muội biết hắn là ai, hắn là Ly thân vương Tiêu Cửu Uyên của đông đại lục, nhưng hắn đã mất đi ký ức, hắn không nhớ rõ những việc trước đây nữa, hơn nữa, quan trọng nhất là người của gia tộc Thanh Long không chỉ xóa sạch ký ức mà còn cấy một đoạn ký ức khác vào não hắn.” 

“Trong đoạn ký ức được cấy ghép đó của hắn có muội, muội là người yêu của hắn, cho nên hắn mới có thể đồng ý trở thành đối tượng liên hôn của muội.”

“Cái gì?”

Phượng Vô Nhai đứng bật dậy, sắc mặt hết xanh rồi xám. 

Vân Thiên Vũ toàn thân lạnh lẽo không động đậy.

Chương 1186: Hãy Thành Toàn Cho Chúng Ta

Trong màn đêm, hai người nhìn nhau, trong đôi mắt phượng đen nhánh của Tiêu Cửu Uyên tràn đầy sự đau lòng, hắn ôm lấy Vân Thiên Vũ, ôm rất chặt. 

“Lúc trước ta thấy nàng đau đớn như vậy, trái tim cũng muốn tan nát ra, nhưng ta không có cách nào làm bất cứ chuyện gì, khi đó ta hận mình vô dụng.”

“Vũ Nhi, xin lỗi, là ta hại nàng khổ sở như vậy.”

Vân Thiên Vũ vùi trong lòng Tiêu Cửu Uyên, lắc đầu: 

“Thật ra ta cũng có trách nhiệm, nhưng chủ yếu là chàng mất trí nhớ một lần, ta lại lo lắng chàng mất trí nhớ cho nên mới khó chịu, đau lòng.”

“Về sau chúng ta không xa rời nhau, chúng ta cùng nhau xây dựng thế lực của chúng ta, thế lực lớn mạnh mẽ, sau đó thảo phạt người Thanh Long thế gia, đợi loại bỏ người Thanh Long thế gia, chúng ta có thể ở bên nhau.”

“Bằng không chúng ta vĩnh viễn đừng mong ở bên nhau.” 

Tiêu Cửu Uyên ôm chặt lấy Vân Thiên Vũ: “Được, nghe theo nàng, sau này chúng ta không rời xa nhau.”

Hắn ôm nàng, nhớ đến nàng chịu đau khổ trước đây, khi hắn thấy nàng sắc mặt trắng bệch, trái tim cứng rắn giống như bị người ta lôi kéo, máu dầm dề đau đớn.

Bây giờ Tiêu Cửu Uyên nhớ lại, đều có thể cảm nhận cơn đau rõ ràng trong lòng mình. 

Hắn không muốn trải qua nữa, cho nên từ nay về sau bọn họ sẽ không rời xa.

Tiêu Cửu Uyên cúi người hôn lên môi Vân Thiên Vũ.

Môi nàng mang theo mùi hương thoang thoảng, mềm mại không xương, hắn nhẹ nhàng hôn lên, từ từ nóng lên, hai người dần hôn sâu hơn. 

Nụ hôn này mang theo tất cả tình yêu say đắm, mang theo tất cả nỗi khổ tương tư, mang theo tất cả hạnh phúc.

Lúc trước vì Tiêu Cửu Uyên không chấp nhận nguyên nhân của nàng, suýt chút nữa Vân Thiên Vũ đã mất hết can đảm, lần này đã lấy tinh thần trở lại.

Nhưng nhớ đến lúc mình chịu khổ, nàng không nhịn được giơ tay lên đẩy mạnh vào ngực Tiêu Cửu Uyên: “Buông ra, lúc trước ta suýt chút nữa bị chàng làm tức chết, bây giờ lại tới chiếm tiện nghi của ta, thiên hạ không có chuyện tốt như vậy.” 

Tiêu Cửu Uyên cầm lấy tay nàng, ra sức đấm vào ngực mình vài cái.

“Ta để cho nàng đánh ta vài cái trút giận.”

Quả thực là Vân Thiên Vũ bị hắn chọc cho tức cười, ngẩng đầu hung hăng nhìn hắn chằm chằm nói: “Tiêu Cửu Uyên, sau này nếu như chàng còn dám đối xử không tốt với ta, ta tuyệt đối sẽ không để yên đâu.” 

“Ta đồng ý với nàng, về sau ta sẽ không đối xử không tốt với nàng.”

“Nhớ kỹ lời chàng nói hôm nay.”

Vân Thiên Vũ vừa cười vừa nói, Tiêu Cửu Uyên vươn tay ra, hai người đan mười ngón tay vào nhau, đứng dưới trời sao. 

Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn bầu trời nói: “Kế tiếp chúng ta làm như thế nào?”

“Nửa tháng sau, Bắc Mang sơn sẽ tổ chức Long phụng tranh bá, hay là chúng ta tới Bắc Mang sơn tham gia Long phụng tranh bá, nếu muốn xây dựng thế lực, trước tiên danh tiếng của mình phải lớn mạnh, có danh tiếng lớn mạnh rồi, chúng mới có thể mời những người đó gia nhập vào thế lực của chúng ta.”

“Được, vậy nửa tháng sau đi đến Bắc Mang sơn, nhưng trước đó hai người chúng ta vẫn nên tìm một nơi yên tĩnh để tu luyện đã, dù cho tu luyện thêm một cấp cũng nhiều thêm phần lợi thế trong cuộc so tài Long phụng tranh bá.” 

Sau đó hai người quyết định, nắm tay đi thẳng, tìm một ngọn núi có thể yên tĩnh bắt đầu tu luyện.

Vân Thiên Vũ lệnh cho cây Tiên Linh trong Phượng Linh giới đi ra, như vậy trong không khí vô cùng nồng đậm linh khí.

Vô cùng có lợi cho hai người tu luyện. 

Lúc đầu Vân Thiên Vũ muốn cho Tiêu Cửu Uyên đi vào không gian Phượng Linh giới của nàng tu luyện, nhưng nàng thử mấy lần thì phát hiện chỉ có nàng mới có thể vào không gian Phượng Linh giới, người khác không vào được, cuối cùng nàng chỉ có thể gọi cây Tiên Linh ra, hai người cùng tu luyện.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.