Chương trước
Chương sau
Vân Thiên Vũ lại kiên định nhìn hai tên này nói: "Ta không muốn lại sống một cuộc sống khó chịu như vậy nữa, cho nên ta nhất định sẽ vào cảnh địa tử vong. Chúng ta đi thôi."

Nàng đi trước một bước, lắc mình đi thẳng đến chỗ ở của viện trưởng.

Đợi sau khi bọn họ đi đến chỗ ở của viện trưởng thì nhìn thấy Tử Dực đã ở đây, xem ra gã cũng là toàn tâm toàn ý muốn vào vào cảnh địa tử vong. 

Tư Không viện trưởng đang tích cực khuyên bảo gã.

Gã ngẩng đầu nhìn thấy đám người Vân Thiên Vũ đến, liền cười tiếp đón: "Ngươi đến rồi."

Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên gật đầu, sau đó Vân Thiên Vũ nhanh chóng nói: "Viện trưởng, ba người chúng ta muốn vào cảnh địa tử vong của học viện tu luyện." 

Tư Không viện trưởng há to miệng kêu lên một tiếng.

Vốn lão đã không đồng ý để Tử Dực đi vào cảnh địa tử vong của học viện. Rất nhiều người đã bị chôn vùi trong cảnh địa tử vong, sau này không ai dám tuỳ ý vào cảnh địa tử vong nữa. Nơi đó thật sự đã trở thành một cấm địa. Không ngờ bây giờ mấy tên này lại muốn đi vào cảnh địa tử vong. Chuyện này quá mạo hiểm rồi.

Tư Không viện trưởng nghiêm túc nói: "Cảnh địa tử vong vô cùng nguy hiểm, nếu như đi vào sẽ rất khó đi ra, trừ phi phá mười cửa khảo nghiệm của cảnh địa tử vong thì mới có thể đi ra." 

"Học viện trước kia mở ra cảnh địa này là vì để những đệ tử linh lực thiên phú cao có một chỗ học tập, sau lại phát hiện nơi này quá tàn khốc, rất nhiều nhân tài ưu tú đều chết ở trong đó, cho nên chúng ta đã đóng cửa cảnh địa tử vong này."

Vân Thiên Vũ nhìn Tư Không viện trưởng trầm giọng nói: "Ta muốn hỏi viện trưởng chuyện này, có phải cảnh địa tử vong đối với tiến trình tu luyện của con người rất nhanh, rất thần tốc hay không?"

Tư Không viện trưởng không giấu giếm, gật nhẹ đầu: "Đúng là như thế. Cảnh địa tử vong linh lực dày đặc, đó là nơi có linh lực dày đặc nhất của học viện Thiên Kình chúng ta, bởi vì linh lực hỏa chủng được phát hiện ở chỗ đó, tuy rằng sau này linh lực hỏa chủng được chuyển qua Tu Linh tháp, nhưng linh lực hỏa chủng vẫn luôn tồn tại trong cảnh địa tử vong, ngoại trừ linh lực hỏa chủng, còn có linh lực nhũ thạch, vân vân." 

"Bởi vì không muốn chỗ đó bị lãng phí, cho nên mới tạo thành cảnh địa tử vong, nhưng ngoại trừ linh lực dày đặc, chỗ kia lại đặt ra vô vàn cửa ải khó khăn, ngoại trừ có ma thú tàn bạo, còn có con rối gỗ, cương thi và các loại cơ quan nguy hiểm trùng trùng, hơn nữa nếu ngươi vào cảnh địa tử vong, muốn đi ra thì phải phá giải mười cửa khảo nghiệm mới có thể đi ra được, người khác hoàn toàn không vào được cảnh địa tử vong."

Tư Không viện trưởng sau khi nói xong nhìn mấy người ở trước mặt: "Nói như vậy, các ngươi còn muốn đi vào sao?"

Tư Không viện trưởng vừa nói xong thì nghe thấy bốn giọng nói cùng vang lên: "Đi vào." 

Tư Không viện trưởng không còn gì để nói, vốn lão muốn hù mấy người này sợ, không ngờ cuối cùng tất cả bọn họ đều muốn đi vào.

"Chuyện này…" Tư Không viện trưởng khó xử.

Vân Thiên Vũ tiến lên từng bước nói: "Tư Không viện trưởng, người cũng biết chuyện chúng ta gặp phiền phức, chỉ có vào cảnh địa tử vong của học viện Thiên Kình tu luyện mới có thể nhanh chóng mạnh lên, nếu như không vào chỉ sợ sẽ có phiền phức lớn. Nhất là ta, nếu ta không vào cảnh địa tử vong, rất có thể ta sẽ gặp sát thủ khác, dù sao cũng chết, chi bằng cứ liều mạng, nếu như ta có thể trở ra từ trong cảnh địa tử vong, sau này rốt cuộc ta cũng không cần sống cuộc sống như chó mất chủ nữa.” 

Ánh mắt Vân Thiên Vũ kiên định nói.

Tư Không viện trưởng nhìn nàng, nhìn thấy khuôn mặt nàng thì đã biết nàng một lời đã quyết. Hơn nữa nghĩ đến cảnh ngộ bây giờ của nha đầu này, quả thật là một vấn đề lớn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.