Chương trước
Chương sau
Lúc này nàng thật sự ngạc nhiên, nhanh chóng hỏi ba linh thú: "Đây là có chuyện gì? Mảnh đất thảo dược này ở đâu ra vậy?"

Hơn nữa nàng nhìn thấy cây thuốc trên mảnh đất này đều là thảo dược quý hiếm, lúc này dược liệu nàng cần để luyện đan đều có đủ.

Ba linh thú cười hì hì còn chưa kịp nói chuyện, cây Tiên Linh kia ở trong suối Ngọc Linh tu luyện thân hình vừa động đã chạy tới, cười tủm tỉm nhìn Vân Thiên Vũ khoe thành tích. 

"Tỷ tỷ, đây là bảo bảo trồng đó, chỗ thuốc và cây cỏ này đều là bảo vật trong bảo khố, sau đó bảo bảo trồng bọn họ ở đây, tỷ xem có phải rất đẹp hay không?"

Vân Thiên Vũ gật đầu: "Rất đẹp, chẳng những xinh đẹp lại còn có tác dụng nữa."

"Tỷ tỷ mau vào đi, tiến vào tu luyện, mọi người chúng ta cùng nhau tu luyện." 

Vân Thiên Vũ chưa từng đi vào không gian, cho nên không biết có thể đi vào hay không.

Nàng nhanh chóng khống chế suy nghĩ của mình, cả người đi vào trong Phượng Linh giới.

Khi nàng cảm giác trước mặt có ánh sáng chói mắt, khiến mắt nàng mở không ra, nàng khép hờ mắt, đợi sau khi ánh sáng biến mất, nàng mở mắt ra, phát hiện mình đã đi vào không gian của Phượng Linh giới. 

Không khí dày đặc khiến người khác vui vẻ thoải mái.

Vân Thiên Vũ thoải mái giãn tay, sau đó đi đến mảnh đất dược thảo nhìn một chút, thật sự có rất nhiều dược thảo hiếm thấy. Có chỗ dược thảo này rồi, việc nàng luyện đan có thể nhanh hơn, nhưng lúc này nàng còn thiếu dị hỏa, nếu như tìm được dị hỏa, luyện hóa dị hỏa thì tốt rồi.

Bây giờ trước tiên tu luyện thì tốt hơn. 

"Được rồi, chúng ta bắt đầu tu luyện đi, mọi người cùng nhau tu luyện."

Vân Thiên Vũ ra lệnh, ba linh thú và bé cây Tiên Linh đều lên tiếng đáp lại, bé cây Tiên Linh đi vào suối Ngọc Linh, trên người của nó xuất ra linh khí, linh lực trong không khí càng đặc hơn.

Vân Thiên Vũ và ba linh thú rất nhanh đã tiến vào trạng thái tu luyện. 

Thời gian chầm chậm trôi qua. Một ngày, hai ngày, ba ngày...

Năm ngày trôi qua rất nhanh, Vân Thiên Vũ và ba linh thú cùng với cây Tiên Linh đều đắm chìm trong không gian tu luyện.

Tu vi linh lực của Vân Thiên Vũ từ cửu tinh linh sĩ đã đột phá tới cấp bậc nhất tinh linh tướng rồi. 

Sau đó là nhị tinh, nhị tinh đỉnh phong.

Nàng định cô gắng đột phá lên tam tinh, trở thành tam tinh linh tướng.

Nhưng nàng còn chưa đột phá đến tam tinh linh tướng, đã nghe thấy Điêu Gia bên cạnh nhanh chóng mở miệng nói: "Chủ tử, không hay rồi, có người tới, rất nhiều người, trong đó có người đang gọi người." 

Vân Thiên Vũ cả kinh, nhanh chóng mở mắt, sau đó nàng nghĩ đến một chuyện, lúc trước nàng và Tiêu Cửu Uyên cùng nhau vào Tu Linh tháp, kết quả bản thân đi ra Tu Linh tháp tới nơi này vào không gian tu luyện, mà Tiêu Cửu Uyên vẫn chưa biết chuyện này. Nếu hắn không thấy nàng đâu, nhất định sẽ sốt ruột.

Những người đến tìm nàng, không phải là Tiêu Cửu Uyên chứ?

Vân Thiên Vũ vừa suy nghĩ đến đây, nhanh chóng thoát ra Phượng Linh giới. 

Nàng vừa đứng vững đã nghe thấy phía trước có người kêu lên: "Mau nhìn xem, đây không phải là Bùi Khê sao?"

"Lão đại, Bùi Khê ở phía trước, nàng ở phía trước."

Vân Thiên Vũ còn chưa kịp nhìn sang, đã nhìn thấy một bóng người như gió xoáy chạy vội tới, người này vừa đến đã kéo nàng căng thẳng hỏi: "Vũ nhi, không sao chứ, tại sao nàng lại đến nơi này, ta lo lắng gần chết." 

Vân Thiên Vũ quay đầu lại, nhìn thấy người tới quả nhiên là Tiêu Cửu Uyên. Lúc này trên mặt Tiêu Cửu Uyên gấp gáp, ngũ quan tuấn mỹ hiện đầy lo âu.

Vân Thiên Vũ lập tức cảm thấy ngại ngùng, nhanh chóng nói: "Chàng đừng lo lắng, ta không sao, lúc trước ta quên nói với chàng."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.