Chương trước
Chương sau
Lúc này, nơi xa mấy bóng người chạy tới, hai ba người đi đầu, vừa nhìn thấy nàng bị người trọng thương, từ trên trời giáng xuống thì không khống chế nổi nghẹn ngào kêu lên.

"Bùi Khê."

"Vũ nhi." 

Mấy bóng người lách mình liền đến, chớp mắt rơi xuống vị trí của Vân Thiên Vũ, mà một người trong đó bay thẳng đến chỗ Vân Thiên Vũ, đến khi tới gần Vân Thiên Vũ liền duỗi tay ra ôm lấy nàng.

Thấy sắc mặt nàng tái nhợt, Tiêu Cửu Uyên chỉ cảm thấy trái tim hắn như ngừng đập, lúc trước thấy nàng bị người ta đánh bay ra ngoài, hắn cảm thấy đau đớn đến tê tâm liệt phế, hận không thể thay nàng chịu một chưởng này.

"Bùi Khê, nàng không sao chứ." 

Vân Thiên Vũ nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên khẩn trương và sợ hãi, nàng suy yếu lắc đầu.

Nếu không có hoàng kim Tu La giáp, nàng có thể khẳng định, chính mình hẳn phải chết không nghi ngờ, nhưng bây giờ bởi vì có hoàng kim Tu La giáp, cho nên nàng không sao cả.

Ngược lại, có sao cái người ra tay giáo huấn kia. 

Trên hoàng kim Tu La giáp có kịch độc, người kia trực tiếp đánh nàng một chưởng.

Như vậy tất nhiên sẽ trúng độc.

Nàng có thể khẳng định, độc trên hoàng kim Tu La giáp ngay cả linh hoàng đều có thể trúng phải. 

Quả nhiên Vân Thiên Vũ vừa nghĩ xong, cách đó không xa vang lên tiếng kêu thảm thiết: "A, tay ta."

Bốn phía không ít người nhìn về phía người phát ra tiếng kêu thảm thiết kia, đó là một lão giả gầy gò, lão ta là người của Phù Vân cung, cũng là một người có cấp bậc linh hoàng ẩn giấu trong Phù Vân cung.

Lúc đầu lão ta cho là mình xuất thủ tất nhiên có thể đánh chết nha đầu này, sau đó giành được bảo bối. 

Thế nhưng không nghĩ tới một chưởng đánh ra, chẳng những không đánh chết nha đầu kia, vậy mà làm hại chính mình trúng độc.

Lão ta là nhất tinh linh hoàng, loại độc tầm thường không thể làm lão ta bị thương, thế nhưng vì sao đối phương có thể làm lão ta trúng độc.

Linh hoàng lão giả nghĩ đến áo giáp màu vàng đột nhiên xuất hiện trên người nàng trước đó, rõ ràng là trên quần áo có kịch độc. 

"Độc nữ nhân đáng hận."

Lão giả rủa một câu, mắt thấy cánh tay mình độc đang lan tràn ra khắp nơi, lão ta không suy nghĩ nhiều, dùng mọt chưởng trực tiếp chặt đứt một cánh tay mình.

Hắn chặt cánh tay mình xong, đau đến ngất đi. 

Sắc mặt người của Phù Vân cung vô cùng khó coi, một người nhanh chóng lấy đan dược cho lão giả ăn.

Lão giả ăn vào một lúc thì tỉnh táo lại.

Lão ta giãy dụa đứng lên, nhìn về phía Vân Thiên Vũ trong ngực Tiêu Cửu Uyên đối diện, nghiến răng nghiến lợi nói: "Tiện nhân, ngươi thật sự là thủ đoạn độc ác." 

Lúc này Vân Thiên Vũ cũng đã dùng đan dược trị nội thương, cho nên tinh thần đã tốt lên không ít, nàng không để ý tới linh hoàng lão giả, mà nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên.

"Chàng đừng lo lắng, ta không sao."

Nàng nói xong nhanh chóng thu lại hoàng kim Tu La giáp, sau đó chậm rãi đứng dậy nhìn về phía lão giả đối diện, chậm rãi nói. 

"Ngươi mới là lão tiện nhân đấy, mặt ngươi có phải còn dày hơn tường thành không, là ai không biết xấu hổ đánh lén ta, bây giờ bị thương, lại còn nói ta tâm ngoan thủ lạt, ngươi mới là kẻ thủ đoạn độc đấy."

Vân Thiên Vũ nói xong, sắc mặt lão giả kia khó coi đến đáng sợ.

Lão ta cắn răng quát to: "Tới đây, giết hết bọn chúng, không cho một kẻ nào sống sót hết." 

Lão giả dứt lời, không đợi Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nói chuyện, trực tiếp kêu gọi người của Tây Thương điện.

"Tây Thương điện, chúng ta liên thủ giết chết bọn họ, đồ lấy được trên người bọn họ, chúng ta chia đều."

"Được." 

Người của Tây Thương điện đồng loạt đồng ý.

Lần này tất cả mọi người đều xúm lại, một trận chiến ác liệt sắp bắt đầu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.