Chương trước
Chương sau
Phượng Vô Nhai nhướng mày, nheo mắt hoa đào lười nhác nói.

“Vậy dựa vào bản lĩnh của chính mình đi, ngươi nên hiểu rằng nàng hiện tại chỉ là ngũ tinh linh sĩ, mà loại rèn luyện này cần ít nhất là hai người cấp bậc ngũ tinh linh vương trở lên để dẫn đội, nếu chỉ lấy linh lực tu vi của nàng ra so thì phải đợi người khác đồng ý mới được, vì vậy bây giờ phải xem ai trong hai chúng ta có bản lĩnh dẫn dắt nàng.”

Phượng Vô Nhai nói xong liền xoay người bỏ đi, không thèm quan tâm đến khuôn mặt đã đen kịt của Tiêu Cửu Uyên sau lưng y. 

Y vừa đi vừa nói với nàng: “Vũ Nhi, nàng chờ tin tốt của ta nhé.”

Tiêu Cửu Uyên trừng trừng nhìn theo Phượng Vô Nhai, sau đó quay lại nhìn Vân Thiên Vũ, hung hăng nói.

“Nếu ngươi còn là người của Viêm Minh thì tốt nhất nên cách xa đám người của Ma môn một chút, còn việc ngươi muốn tham gia rèn luyện thì để tự ta sắp xếp, ngươi chỉ cần bất hòa với Ma Ảnh là được rồi.” 

Vân Thiên Vũ nghe hắn vừa bá đạo vừa ghen tuông nói mà trong lòng cảm thấy ngọt ngào vô cùng.

Cuối cùng nàng gật đầu: “Được, vậy ta trở về chờ tin tức của huynh.”

Vân Thiên Vũ chào tạm biệt Tiêu Cửu Uyên rồi quay gót về chỗ trọ khu ba mươi sáu. 

Nàng đi thẳng về chỗ trọ, bắt đầu nỗ lực luyện công.

Bây giờ nàng chỉ là ngũ tinh linh sĩ, năng lực như vậy thật sự là quá thấp, hèn gì những người đó luôn coi thường nàng.

Nếu linh lực của nàng thăng cấp thì sẽ không đến nỗi bó tay bó chân như thế. 

Cho nên nàng muốn tăng tốc tiến độ tu luyện.

Nhưng nếu linh lực của nàng thăng cấp quá nhanh thì sẽ dễ dàng khiến linh mạch nổ tung, cho nên nàng phải không ngừng tìm cơ hội rèn luyện, tôi luyện linh mạch của chính mình, sau đó lại tiếp tục tu luyện, tu luyện và tu luyện.

Chỉ có tuần hoàn không ngừng nghỉ như vậy mới có thể mau chóng đột phá và tiến lên. 

Trong phòng, Vân Thiên Vũ bắt đầu dùng linh lực di chuyển con dao đồng Liệt Diễm.

Qua một lúc thì trời đã sập tối.

Vân Thiên Vũ không dừng lại mà vẫn đắm chìm trong việc luyện tập. 

Khi nàng tiến vào trạng thái hết sức chăm chú thì ngoài phòng vang lên tiếng gõ cửa.

Nhưng lúc này Vân Thiên Vũ đã có thể khống chế được con dao đồng Liệt Diễm nên không để cho nó rớt xuống đất như khi nãy.

Nàng thu hồi con dao đồng Liệt Diễm rồi hỏi vọng ra ngoài: “Ai đó?” 

Ngoài cửa, Viêm Minh vội lên tiếng: “Là ta, Cổ Dao đây, lão đại kêu ta đến tìm ngươi.”

Vân Thiên Vũ vừa nghe đã nhảy từ trên giường xuống, đi ra mở cửa.

“Lão đại các ngươi gọi ta làm gì.” 

Chẳng lẽ là chuyện lập tổ đội đi rèn luyện ở kho báu Bạch Vân, nhanh đến vậy sao?

Cổ Dao lập tức gật đầu nói: “Đúng vậy, lão đại muốn ngươi qua đó ngay lập tức, hắn đang đợi ngươi.”

Cổ Dao âm thầm bất mãn, lão đại không phải đùa chứ, lần này đi Kim Giác Châu tìm kiếm kho báu Bạch Vân lại muốn mang theo nữ nhân này ư. 

Nếu chỉ là một đợt rèn luyện bình thường thì cũng không cần đề phòng.

Nhưng đây là kho báu Bạch Vân của một viên đại tướng năm đó là thủ hạ Viêm Đế mà.

Trong kho báu Bạch Vân chắc chắn có rất nhiều bảo bối trân quý. 

Ngoài học viện Thiên Kình còn có ba học viện lớn khác cũng đi khai quật kho bái, những thế lực lớn đó nhất định sẽ đến trước.

Đến lúc đó, cao thủ nhiều như mây, bọn họ dẫn theo một ngũ tinh linh sĩ như nàng, đúng là gánh nặng mà.

E rằng Lạc Li sẽ không đồng ý. 

Cổ Dao vừa nghĩ vừa dẫn Vân Thiên Vũ trực tiếp đi đến địa bàn của Viêm Minh.

Trên đường đi, gã nhịn không được mà nhỏ giọng hỏi Vân Thiên Vũ: “Bùi Khê, ngươi thật sự sẽ không cùng lão đại đi Kim Giác Châu chứ?”

“Lần này đi Kim Giác Châu có rất nhiều cao thủ, ngũ tinh linh vương còn chưa chắc chiếm được ưu thế.” 

Huống hồ chi là ngũ tinh linh sĩ.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.