Chương trước
Chương sau
Vân Thiên Vũ và Tiêu Cửu Uyên cùng Phượng Vô Nhai dẫn theo ngũ linh thú chạy thật nhanh, phía sau Hắc Yêu dẫn một bang nhân đuổi theo.

Tiêu Cửu Uyên trầm giọng nói: “Chúng ta giết bọn chúng đi, lẽ nào còn sợ chúng sao?”

Vân Thiên Vũ mau chóng nói: “Sợ thì không sợ, nhưng mấu chốt là rất có khả năng cả hai bên đều sẽ bị thương, ta không muốn như vậy.” 

Phượng Vô Nhai ở bên cạnh nói: “Ta có cách đối phó với bọn chúng rồi, các ngươi đi theo ta.”

Phượng Vô Nhai dẫn đầu chạy về phía vách núi hiểm trở.

Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ chưa rõ ý định của y, nhưng cũng không hỏi nhiều, cùng chạy theo y về phía vách núi. 

Phía sau đám người Hắc Yêu vẫn bám đuổi không rời.

Phượng Vô Nhai dẫn theo Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ lên đến vách núi hiểm trở, chạy qua bảy tám khúc quanh cắt đuôi được đám người Hắc Yêu.

Vân Thiên Vũ thở phào nhẹ nhõm. 

Rốt cục cũng cắt đuôi được rồi, có thể thở được rồi.

“Chúng ta có cần nghỉ ngơi một lát không.”

Phượng Vô Nhai lắc đầu: “Đừng, trong tay bọn Hắc Yêu có Linh Vương Cấp, người đó chỉ cần cảm nhận một chút, là có thể biết được chúng ta đang ở đâu, chúng ta đi thôi, ta có cách đối phó với bọn chúng rồi.” 

Phượng Vô Nhai vội nói, sau đó nhanh chóng xoay người đi về phía một hang động.

Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cùng với ngũ linh thú mau chóng đi theo, rất nhanh ba người tìm được một sơn động rộng lớn.

Cửa động vừa lớn vừa tối, trong màn đêm rất giống một cái miệng khổng lồ. 

Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhìn Phượng Vô Nhai.

Vẻ mặt Phượng Vô Nhai thần bí, chỉ chỉ miệng hang nói: “Các ngươi có biết trong động này có vật gì không?”

Hai người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ không đáp lời. 

Phượng Vô Nhai nói tiếp: "Động này là nơi ở của bốn con Đại Lực Kim Cương Hùng, ba con lớn, một con nhỏ.”

“Nếu chúng ta bắt con gấu con, những con gấu lớn đó nhất định sẽ đuổi giết chúng ta, sau đó chúng ta ném con gấu bé vào tay bọn Hắc Yêu, ngươi nói Đại Lực Kim Cương Hùng sẽ tha cho bọn chúng sao, đợi cho hai bên đều bị thiệt hại, chúng ta sẽ xử lý bọn Hắc Yêu, các ngươi nói chủ ý này có được không.”

Phượng Vô Nhai vừa nói xong, Vân Thiên Vũ liền vỗ tay tán thưởng. 

Tiêu Cửu Uyên ở bên này nhíu mày nhìn nàng, thấy nàng vui vẻ với đề nghị của Phượng Vô Nhai như vậy, hắn rất không vui, nhưng cũng không nói gì.

Phượng Vô Nhai nhanh chóng ra lệnh cho linh thú của mình: “Tiểu Viên, vào trong động bắt gấu con ra đây.”

“Ngạo Minh, Điêu Gia, Tiểu Anh các ngươi đi vào bảo vệ tiểu Viên.” 

“Được.”

Mấy con linh thú chạy vào trong động.

Mà ở cửa động, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cùng Phượng nhanh chóng điều chỉnh hơi thở của mình. 

Đợi bọn họ điều chỉnh tốt hơi thở, trong động vang lên tiếng gầm, tựa như lung lay cả động.

Thậm chí cửa động còn có đá vụn rơi xuống.

Đám người Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ vừa nghe thấy động tĩnh, thì biết đám tiểu Viên ở trong động đã thành công rồi. 

Quả nhiên một lát sau, tiêu Viên bế một con tiểu Đại Lực Kim Cương Ma Hùng đi ra.

Tiểu Đại Lực Kim Cương Ma Hùng là thú con, thân mình vẫn chưa lớn, vẫn chưa hiểu chuyện gì đang xảy ra.

Nó mở đôi mắt to đen như mực, nhìn đám người Tiêu Cửu Uyên. 

Dáng vẻ rất đáng yêu.

Vân Thiên Vũ vừa thấy đã thích, vội đưa tay sờ tiểu Đại Lực Kim Cương Ma Hùng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.