Chương trước
Chương sau
Ma ảnh nheo mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên ở trước của lục khu, ánh mắt vô cùng ngoan độc. Thật ra gã không muốn nhằm vào người này, nhưng không ngờ người này lại không nhớ gì, không nhớ gì hết. Vậy Vũ Nhi đâu, muội ấy thế nào? Nếu nàng biết người này đã quên muội ấy, muội ấy có đau lòng không.

Nghĩ tới đây, trong lòng Ma Ảnh vô cùng tức giận. Y vẫn luôn muốn xử lý người này, đáng tiếc không có cơ hội, cuối cùng y cũng đã có cơ hội: “Viêm Thiên, tốt nhất là ngươi hãy cho Ma Môn ta một lời giải thích thỏa đáng, nếu không đừng trách Ma Môn ta trở mặt vô tình.”

Tiêu Cửu Uyên kiêu ngạo quát: “Ngươi cho rằng ta sợ Ma Ảnh ngươi sao?” 

“Ha ha, không sợ thì hãy làm một trận.”

Ma Ảnh cười ta mị, nhưng nụ cười của y chưa hề tắt. Bóng dáng y đã nhanh chóng cử động, nhanh chóng áp sát Tiêu Cửu Uyên.

Tiêu Cửu Uyên khẽ trở bàn tay, vận một chưởng linh lực trong lòng bàn tay hắn. Hắn đưa tay muốn chiến đấu với Ma Ảnh. 

Không ngờ một cơ thể mảnh khảnh nhanh chóng lao tới, chắn trước mặt hắn, như muốn ngăn Ma Ảnh lại. Mà người ngăn Ma Ảnh không phải ai khác, chính là Vân Thiên Vũ. Nàng không hề muốn Ma Ảnh và Tiêu Cửu Uyên đánh nhau.

Tuy rằng trước đây họ đối đầu, nhưng bây giờ nàng không muốn họ tiếp tục đánh nhau nữa. Bởi học viện này có rất nhiều phần tử nguy hiểm, nếu hai người họ đánh nhau sẽ cho người khác cơ hội. Ví dụ như Hắc Yêu đang trơ mắt nhìn chằm chằm vào họ.

Người này không hề tốt đẹp gì, nếu Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai đánh nhau đến nỗi cả hai bên đều bị thương, như vậy người được lợi là Hắc Yêu. Cho nên nàng không hi vọng họ sẽ đánh nhau. 

Vân Thiên Vũ nhanh chóng lao tới, một chưởng của Ma Ảnh đánh tới, nhìn thấy liền vỗ vào người nàng. Đầu óc Tiêu Cửu Uyên không kịp suy nghĩ, cơ thể hắn khẽ động đậy, hắn lắc mình xông tới kéo lấy Vân Thiên Vũ sau đó đưa tay đối đầu lại với chưởng của Ma Ảnh.

Rầm rầm, tiếng vang rung trời, linh lực kia nổ thành hố sâu, còn hai người lùi lại phía sau vài  bước.

Tiêu Cửu Uyên không tèm để ý tới người khác, mà trừng mắt nhìn Vân Thiên Vũ bên cạnh, tức giận đến cực điểm: “Ngươi điên rồi sao, không muốn sống nữa à, sao lại lao tới, muốn chết cũng đừng chết trước mặt ta.” 

Vân Thiên Vũ nghe thấy Tiêu Cửu Uyên tức giận quát mắng, khóe miệng cười tươi. Nàng biết mà, dù Tiêu Cửu Uyên đã quên mất nàng, nhưng trong tâm khảm vẫn yêu nàng. Cho nên khi nàng chiến đấu với Hồng Thù, hắn mới lao tới. Cho nên khi nhìn thấy nàng bị Ma Ảnh làm bị thương, hắn mới ra tay cứu nàng. Hắn vẫn là Tiêu Cửu Uyên của nàng.

Vân Thiên Vũ nở nụ cười, Tiêu Cửu Uyên hoàn toàn tức giận: “Cút đi, sau này đừng xuất hiện trước mặt ta nữa.”

Hắn càng không giống hắn ngày thường, đều do nữ nhân này mà ra. Vân Thiên Vũ muốn nói chuyện, nhưng Ma Ảnh ở cách đó không xa châm chọc: “Hóa ra Viêm Minh lão đại lại có sở thích này, không mê nữ nhân xinh đẹp, lại thích nữ nhân xấu xí.” 

Ma Ảnh vừa nói xong, Vân Thiên Vũ bên cạnh Tiêu Cửu Uyên quay đầu nhìn Ma Ảnh, hét lên: “Câm miệng.”

Nàng nói xong, mọi người xung quanh đều kinh ngạc, toát mồ hôi hột.

Lá gan của nữ nhân này thật sự quá to, đầu tiên là đắc tội với Hắc Yêu, sau đó lại đắc tội với Ma Ảnh. 

Sau này nàng có lẽ sẽ chết rất thảm.

Mỗi người đều nói thầm trong lòng.

Mà Vân Thiên Vũ không thèm để ý tới người khác, lắc mình tới chỗ Ma Ảnh, giơ tay kéo y đi. 

Ma Ảnh không ngờ nữ nhân này lại có thể đột ngột kéo mình đi, cho nên bị nàng kéo đi.

Nhưng khi  y kịp phản ứng nhanh chóng quát: “Buông tay ra, nếu không đừng trách ta không khách sáo.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.