Chương trước
Chương sau
Ánh mắt đó làm con tim hắn rối loạn, trong một tích tắc còn xen cả cảm giác nhói đau. Cơn đau đó kéo nắm đấm của hắn dừng lại, hắn hầm hừ trừng nữ nhân trước mặt, muốn xuống tay nhưng làm cách nào cũng không hạ nắm đấm được. Cuối cùng hắn cáu kỉnh thu tay lại, quay ngoắt người đi.

Hắn vừa đi vừa nói: "Ngươi thích ở lại thì cứ ở lại, dù sao thì ta cũng không đồng ý nhận nữ nhân như ngươi vào, huống hồ còn là một nữ nhân điên."

Nói rồi hắn sải bước xăm xăm bỏ đi. 

Thoạt tiên Vân Thiên Vũ buồn bã nhìn theo hắn, hắn vẫn không chấp nhận nàng, lòng buồn tê tái. Nhưng chỉ chốc lát sau, nàng đã bật cười.

Đám đệ tử Viêm Minh đứng gần đó sững người ngẩng đầu lên.

Nữ nhân này hóa đần rồi chăng? Người ta muốn đánh nàng ta mà nàng ta còn bật cười, xem ra đúng là y như những gì lão đại nói, đầu óc nữ nhân này không bình thường. 

Có điều lão đại cũng lạ lắm, thế mà lại không đánh văng nữ nhân này ra ngoài, với sự hiểu biết trước đây của bọn họ thì hắn đâu phải dạng người dễ dàng bỏ qua cho kẻ khác như vậy. Cho dù đối phương có là nữ nhân, song nếu dám táo tợn xấc xược với hắn, thì cũng bị hắn trả thù y vậy. Bởi thế rất nhiều nữ nhân trong đám đệ tử mới mến mộ hắn đấy, nhưng lại chẳng có ai dám tự tiện tiếp cận hắn.

Bây giờ nữ nhân này theo tới tận cửa, thế mà hắn lại tha cho nàng ta.

Người nào người nấy cũng đều băn khoăn ra mặt. 

Còn Vân Thiên Vũ thoạt tiên buồn bã, sau lại đột nhiên hết buồn là bởi nghĩ tới chuyện Tiêu Cửu Uyên đã dừng tay vào phút chót. Điều đó làm nàng nghĩ ra một chuyện, tuy Tiêu Cửu Uyên đã quên nàng nhưng thật ra sâu trong đáy lòng hắn vẫn còn tình cảm với nàng, chỉ có điều hắn không hay biết mà thôi.

Với tính cách trước đây cửa hắn, nếu nữ nhân nào dám cả gan đeo bám dai dẳng, thì hắn đã ra tay đánh bay người đó từ lâu rồi. Vậy mà giờ hắn không hề đánh nàng, đã thế còn tỏ vẻ mặt bó tay hết cách với nàng. Chứng tỏ thâm tâm hắn không tài nào gây khó dễ cho nàng được.

Nghĩ tới điều đó, dĩ nhiên Vân Thiên Vũ phải vui mừng, dù Tiêu Cửu Uyên đã quên nàng, song trái tim hắn vẫn có tình cảm với nàng. Hơn thế nàng còn phát hiện một điều, nếu nàng bày ra vẻ mặt mếu máo chực khóc nhìn hắn, thì hắn liền trở nên bất lực. 

Hắn vẫn là Tiêu Cửu Uyên của nàng.

Nét cười nơi khóe miệng Vân Thiên Vũ càng đậm hơn.

Nàng vội vàng nhấc chân đuổi theo bóng lưng phía trước: "Viêm Thiên, chờ ta với, ngươi còn chưa nói đồng ý cho ta vào Viêm Minh mà." 

"Ngươi mà không đồng ý thì ta không bỏ đi đâu đấy."

Vân Thiên Vũ rượt theo kẻ đằng trước.

Nghe mấy lời của Vân Thiên Vũ, Tiêu Cửu Uyên lập tức thi triển linh lực, tức tốc bỏ đi. 

Cuối cùng cảnh một người chạy trốn một kẻ rượt theo đã tạo thành một bức tranh, khiến người người trợn mắt há mồm. Bức tranh khỉ gió gì thế này?

Có lẽ nào lão đại lại bị một nữ nhân xấu ma chê quỷ hờn dọa cho chạy trối chết, chẳng phải hắn nên vung quyền đánh bay nữ nhân này để nàng ta thấy hắn là sợ vỡ mật sao?

Vân Thiên Vũ chẳng thèm để ý tới ai khác, cứ bám nhằng nhẵng theo Tiêu Cửu Uyên cả chặng đường. 

Tiêu Cửu Uyên chạy thẳng một mạch đến Tu Linh tháp trong góc tây bắc của học viện Thiên Kình. Vừa đến tháp là hắn nhảy tót vào trong tầng thứ tư ngay.

Vân Thiên Vũ định nhảy vào theo, nhưng nghĩ một hồi lại cảm thấy không được. Bây giờ linh lực tu vi của nàng chỉ mới ở mức nhất tinh linh sĩ, còn Tiêu Cửu Uyên đã là bát tinh linh tướng. Linh lực trong tầng thứ tư quá dày đặc, không thích hợp cho nàng tu luyện, nàng không thể nào vào trong tầng thứ tư của Tu Linh tháp được.

Nghĩ vậy, Vân Thiên Vũ đành thôi. 

Hừ, Tiêu Cửu Uyên, nếu chàng không đồng ý nhận ta vào Viêm Minh, ta sẽ bám riết lấy chàng.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.