Chương trước
Chương sau
Những người này có cấp bậc linh sĩ, không phải linh giả, cho nên những độc đan mà nàng đã luyện ở Thiên Mộc sơn trang chỉ có thể tạm thời khống chế họ.

Nếu thực sự muốn lấy độc đả thương người, thì phải dùng dược liệu lợi hại mới được. Đáng tiếc trước mắt nàng không có dược liệu như vậy, cho nên không thể có cách nào chế ra độc giết người được. Như vậy hiện nay chỉ có thể liều mạng thôi.

Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhìn sang, phát hiện đối phương không những đông người mà trong số đó có vài người có khả năng rất mạnh. 

Nàng nhìn đám người Bùi San và Bùi Văn Tuấn bên cạnh nhanh chóng mở miệng: “Các người phải cẩn thận đó.”

“Rõ.”

“Giết.” 

Mấy bóng người lắc mình lao tới. Ngạo Minh, Điêu Gia và Tiểu Anh cũng tham gia. Nhưng trong tay đối phương không những có người mà còn có linh thú.

Cho nên vừa thấy Ngạo Minh, Điêu Gia, đối phương lập tức gọi linh thú của bản thân: “Tứ dực long tước, lên.”

“Nhân diện linh chu, lên.” 

“Kim giác mã, lên.”

Ba linh thú bị linh thú của đối phương chặn lại, còn năm người đối phó với hai ba mươi người, rõ ràng là yếu thế.

Sắc mặt Vân Thiên Vũ vô cùng khó coi, nàng quát lên: “Song sư linh hoàn, lên.” 

Song sư nhảy lên, lao thẳng vào đối phương.

Còn đối phương cũng nhanh chóng rút ra linh khí của mình, đánh nhau với linh khí của Vân Thiên Vũ.

Đám người Bùi San và Bùi Văn Tuấn không dám sơ suất, nhanh chóng thể hiện bản lĩnh của mình. 

Bên trong rừng Hắc Phong, tiếng chém giết không ngừng.

Nhìn thấy Vân Thiên Vũ bị đánh úp bên trong. Trong đêm tối, đột nhiên có một giọng nói truyền tới: “Đang làm gì ở đây?”

Lâm Thanh Dương đã mang một vài người xuất hiện ở đây. 

Vừa nhìn thấy y, Bùi San đã hét toáng lên: “Lâm Thanh Dương, mau tới cứu chúng ta, Triệu Nguyệt Nhi dẫn người đến vây giết chúng ta.”

Sắc mặt Lâm Thanh Dương trở nên vô cùng khó coi, giơ tay lên, năm người phía sau lắc mình đi tới. Bên Vân Thiên Vũ lại có thêm vài người, trở nên mạnh mẽ hơn.

Lâm Thanh Dương lắc mình chạy tới chỗ Vân Thiên Vũ, đứng bên cạnh Vân Thiên Vũ, quan tâm hỏi han: “Ngươi không sao chứ?” 

Vân Thiên Vũ nhếch mép, hỏi Lâm Thanh Dương: “Ngươi nói xem?”

Nàng đã nhìn rất rõ, sở dĩ Triệu Nguyệt Nhi nhắm vào nàng không phải để báo thù cho Triệu Ngọc Nhi mà là bởi tên Lâm Thanh Dương này.

Lâm Thanh Dương cứ săn sóc nàng một cách đặc biệt như vậy bởi vì nàng mà đồ đệ của cô cô y. 

Nhưng Triệu Nguyệt Nhi không nghĩ như vậy, nàng ta cho rằng nàng đã cướp Lâm Thanh Dương nên mới chĩa mũi nhọn vào nàng.

Sở dĩ nàng gặp những chuyện này, đều là do mỹ nam gây họa.

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa thi triển thất tinh vô ảnh cước, xuất quỷ nhập thần vọt tới bên cạnh đối thủ, đánh một chưởng và đối thủ. 

Đối thủ không hề phòng bị nàng lại xuất hiện quỷ dị như vật nên bị đánh một chưởng hộc máu mồm.

Vù một tiếng, người đó bị rừng Hắc Phong đẩy ra ngoài. Mà lúc này, người của đối phương cũng bị bắn ra ngoài rất nhiều.

Người Triệu gia bên Triệu Nguyệt Nhi cũng bị đẩy ra ngoài vài người. 

Triệu Nguyệt Nhi vô cùng hoảng hốt, vào lúc này Lâm Thanh Dương lại tức giận mắng nàng ta: “Triệu Nguyệt Nhi, ngươi lại dám đánh người của mình, ngươi có còn là người của Bạch Hạc thành không vậy? Ngươi thực sự khiến Bạch Hạc thành chúng ta mất hết mặt mũi, Triệu gia ngươi cũng không cần phải ở lại học viện Thiên Kình nữa.”

Lâm Thanh Dương nói xong, xoay người đánh chưởng đến thẳng chỗ Triệu Nguyệt Nhi.

Lúc này Triệu Nguyệt Nhi đã hối hận rồi, nếu nàng ta trở về Triệu gia, người Triệu gia biết những chuyện này, nàng ta sẽ trở thành tội nhận, sau này sẽ không còn chốn dung thân. Không, nàng ta không thể trở về.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.