Chương trước
Chương sau
Vân Thiên Vũ thật sự lo lắng người ngốc nghếch này, nhưng cả ngày ngồi xe ngựa, nàng hơi mệt, ngày mai còn muốn tham gia thi đấu võ đại gia tộc.

“Cha, con đi ngủ đây, ngày mai con phải tham gia thi đấu võ nữa mà.”

“Ừm, con đi ngủ đi.”

Bùi Khang vẫy tay, khi Vân Thiên Vũ tới của, đột nhiên ông kêu lên: “Khê Nhi.”

Vân Thiên Vũ đứng lại, giờ nàng đã quen với cách họ hò hét. Bùi Khang lập tức xông tới kéo nàng, giữ chặt lấy nàng không buông: “Tiểu Khê, con còn sống, con có phải là nữ nhi của ta không, con sẽ không mất tích nữa chứ?”

“Con vẫn sẽ ở đây, không đi nữa đúng không?”

Vân Thiên Vũ nghe những lời nói căng thẳng của ông, biết ông vì vui vẻ mà nghi ngờ mọi thứ, cho nên cười với ông và gật đầu: “Vâng, tất cả đều là sự thật, con vẫn ở đây.”

Lúc này Bùi Khang vui mừng, buông tay Vân Thiên Vũ ra: “Mau đi ngủ đi, ngày mai còn phải thi đấu võ nữa. Cha và mẹ con sẽ đi cổ vũ cho con.”

“Vâng.”

Vân Thiên Vũ đi rồi, Bùi Khang vẫn ở phía sau nhìn nàng một cách ngây dại.

Đợi Vân Thiên Vũ đi khỏi, ba linh thú xong tới, mỗi người nói một câu:

“Chủ tử, không phải chúng ta sẽ đi tìm Ly thân vương gia ngay sao?”

“Đúng đó, người còn muốn tính sổ với người của Thanh Long thế gia nữa mà.”

“Tại sao đang yên đang lành lại muốn tham gia đấu võ.”

Vân Thiên Vũ nghe xong ba linh thú, nhớ tới Tiêu Cửu Uyên, chỉ muốn mọc thêm đôi cánh bay tới chỗ Tiêu Cửu Uyên, Tiêu Cửu Uyên, huynh không nhớ ta sao, có cố gắng cởi bỏ trói buộc về đông đại lục tìm ta không.

Ta tin chúng ta sẽ nhanh chóng gặp lại.

Nhưng trước khi đo, ta không thể gặp huynh được bởi vì giờ ta chưa đủ mạnh.

Nếu ta đi tìm huynh, chẳng những ta mấy mạng mà chính huynh sẽ gặp khó khăn.

Tuy Tiêu Cửu Uyên là cấp bậc tử linh, nhưng ở tây đại lục không phải là tu vi linh lực lợi hại. Hai người họ cần phải nhanh chóng cười đại.

Vân Thiên Vũ xoay người nắm tay nói: “Ta phải nhanh chóng cường đại, sau đó mới có thể tìm Tiêu Cửu Uyên, tìm người Thanh Long thế gia để báo thù, bây giờ ta cũng không khác con kiến là bao, cho dù tìm được Thanh Long thế gia, thì người ta cũng có thể dùng một tay mà bóp chết ta.”

“Sở dĩ ta muốn tham gia đấu võ ngày mai là vì tu vi linh lực của ta rất yếu, hiện tại cần phải ngưng tụ tu vi linh lực, cho nên thi đấu võ ngày mai, vừa có thể ngưng tụ linh lực, và nhanh chóng có bước đột phá.”

Vân Thiên Vũ nói xong, nhìn ba linh thú nói:

“Từ giờ trở đi, các người cùng nhau tiến vào trạng thái tu luyện, đợi ta vào tu linh tháp của học viện Thiên Kình, chúng ta sẽ cùng nhau luyện tập.”

“Rõ, chủ tử.”

Ba linh thú nghiêm túc trả lời. Vân Thiên Vũ đưa chúng đi nghỉ ngơi.

Ngày hôm sau trời còn chưa sang, cả Bùi phủ đã náo nhiệt. Sáng sớm mọi người đã bàn tán sôi nổi về thi đấu võ của gia tộc. Nhưng mọi người đều xem thường Vân Thiên Vũ lại là sự thật:

“Các người biết không, nghe nói Khê tiểu thư của tứ lão gia tiếp nhận khiêu chiến, muốn tham gia thi đấu võ.”

Các người nói xem nàng ta sẽ chết khó coi thế nào, nghe nói nàng ta tới đây qua truyền tống trận từ đông đại lục đó.”

Nghe nói linh lực bên đông đại lúc rất ít, căn bản không đủ để tu luyện, cho nên dù nàng ta có linh lực cũng sẽ rất thấp.”

“Cho nên nhất định nàng ta sẽ bị San tỷ tỷ đánh cho một trận.”

“Các người nói xem hôm nay San tỷ tỷ có hạ thủ lưu tình không?”

“San tỷ tỷ luôn nhân nghĩa, chắc chắn sẽ hạ thủ lưu tình,.”

“Hừ, cái người xấu xí kia, phải đánh cho thật đau vào.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.