Chương trước
Chương sau
Mộc Thanh Nhiêu chỉ vào Hoa Khấp Tuyết nói:

“Tuyết nhi đang tu luyện linh lực ở bên cạnh vách núi, đột nhiên nhìn thấy từ trên cao rơi xuống hai người, nó bèn dùng linh lực để cứu các ngươi, nhưng chúng ta cũng không ngờ lại là hai người các ngươi, các ngươi còn bị thương rất nặng, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì vậy?”

Trong suy nghĩ của Mộc Thanh Nhiêu thì Vân Thiên Vũ là một người rất lợi hại, nhưng người lợi hại như vậy mà lại bị thương nghiêm trọng đến mức này khiến bà ta không khỏi thắc mắc.

Vân Thiên Vũ nghe thấy Mộc Thanh Nhiêu hỏi liền nhớ tới chuyện nàng bị người của gia tộc Thanh Long truy sát.

Nàng nhớ tới việc Bạch Diệu Hắc Diệu vì cản lại những người đó mà bị đánh bất tỉnh.

Nhớ tới chuyện Ảnh Tử vì cứu nàng mà tự phát nổ.

Nhớ tới chuyện Phượng Vô Nhai ôm chặt lão già đó để cho nàng chạy trốn.

Nhớ tới chuyện nàng bị đánh trọng thương, phải nhảy từ trên vách núi xuống.

Còn có Ngạo Minh và Điêu Gia tất cả đều bị trọng thương.

Trong phút chốc quanh người Vân Thiên Vũ tràn đầy sát khí, đôi mắt nàng ánh lên sự thù hận, bàn tay nắm chặt lại, độc ác nói: “Là người của gia tộc Thanh Long ở tiểu thần giới, là bọn chúng, bọn chúng không những đưa Tiêu Cửu Uyên đi mà còn muốn giết chết ta.”

Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Mộc Thanh Nhiêu kinh ngạc nhìn nàng: “Tiểu thần giới, ngươi nói người muốn giết ngươi là người của tiểu thần giới.”

Vân Thiên Vũ gật đầu, nhưng nghe lời của Mộc Thanh Nhiêu nói thì có vẻ như bà ta biết về tiểu thần giới.

“Ngươi biết tiểu thần giới của tây đại lục.”

Mộc Thanh Nhiêu gật đầu: “Đúng vậy, nam nhân ta yêu chính là người của Hoa gia ở Trục Lộc thành thuộc tiểu thần giới, nhưng sau khi y bị mất đi linh lực liền bị trục xuất ra khỏi Hoa gia, sau đó y luôn muốn trở về Hoa gia nhưng cuối cùng đến lúc chết vẫn không về được, trước khi chết y có nói với ta rằng y muốn bài vị của y được trở về Hoa gia, cho nên ta đang định cho Hoa Khấp Tuyết mang bài vị của cha nó về Hoa gia.”

Vân Thiên Vũ đang không biết làm thế nào để đi đến tiểu thần giới, lúc này vừa nghe thấy những lời của Mộc Thanh Nhiêu thì giống như nhìn thấy ánh sáng cuối đường hầm, nàng nhanh chóng quay đầu nhìn Mộc Thanh Nhiêu hỏi: “Ngươi biết cách đi đến tây đại lục sao?”

Mộc Thanh Nhiêu gật đầu: “Ta biết chỗ giao giữa đông đại lục và tây đại lục có một truyền tống trận, lúc đầu nghe nói người nào đạt được linh lực cấp tử linh thì mới được vào truyền tống trận. Nhưng sau đó lại nghe nói chỉ cần có tiền là có thể vào truyền tống trận. Bởi vì người canh giữ truyền tống trận không quan tâm chuyện ngươi có năng lực sống sót ở tây đại lục hay không. Có điều ta nghe nói tây đại lục cường giả vi tôn, ma thú hoành hành, hơn nữa mấy năm gần đây càng lúc càng loạn, những người không có thực lực đi vào chỉ có con đường chết.”

Mộc Thanh Nhiêu nói xong liền nhìn về phía Vân Thiên Vũ: “Cho dù là như vậy ngươi vẫn muốn đi sao?”

Vân Thiên Vũ nhớ tới Tiêu Cửu Uyên, nhớ tới việc mình bị người ta truy sát, nhớ tới Ảnh Tử đã chết còn Phượng Vô Nhai thì không rõ tung tích, nhớ tới Ngạo Minh và Điêu Gia đang bị trọng thương, nàng cảm thấy mình nhất định phải đến tiểu thần giới: “Ta muốn đến tiểu thần giới, ta phải đi tìm Tiêu Cửu Uyên, ta phải thanh toán món nợ này với gia tộc Thanh Long.”

Vân Thiên Vũ hung hăng nói, Mộc Thanh Nhiêu ở bên cạnh đột nhiên cười rộ lên: “Được, nếu ngươi kiên quyết muốn đến tiểu thần giới thì đến lúc đó ta sẽ đưa ngươi và Hoa Khấp Tuyết đến tiểu thần giới, như vậy coi như hai người là bạn đồng hành cùng đến tiểu thần giới.”

Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhìn Hoa Khấp Tuyết ở bên cạnh.

Hoa Khấp Tuyết nhìn nàng khẽ gật đầu, tỏ ý muốn cùng nàng đến tiểu thần giới.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.