Chương trước
Chương sau
Tiêu Cửu Uyên nói tới đây, trong lòng vô cùng oán hận, căm thù hoàng đế.

Nếu không phải là lão ra đã bày mưu hãi hại hắn hết lần này tới lần khác, thì hắn không biết hóa ra hắn không phải là nhi tử do mẫu hậu sinh ra.

Bây giờ hắn vô cùng đau đớn, đều là do lão ta ban tặng, cho nên hãy chết đi. Mắt Tiêu Cửu Uyên đục ngầu. Xoay người cố gắng bóp cổ hoàng đế.

Sức lực nơi bàn tay hắn vừa mạnh mẽ vừa to lớn, cho nên mắt hoàng đế đã trắng dã, không ngừng giãy giụa.

Lão ta nhìn thái hậu hét lên: “Mẫu hậu, cứu ta, cứu ta.”

Thái hậu thấy Tiêu Cửu Uyên thực sự muốn bóp chết hoàng đế, vội vàng hét lên: “Dừng tay, Tiêu Cửu Uyên, con dừng tay lại, nếu không dừng tay, ta sẽ đập đầu chết trước mặt con.”

Thái hậu nói xong, nhìn chằm chằm vào Tiêu Cửu Uyên, khả năng Tiêu Cửu Uyên sẽ bóp chết hoàng đế, bà ta đập đầu chết trong tẩm cung.

Tiêu Cửu Uyên nghe thấy lời bà ta nói, trái tim nhói đau, hắn tưởng rằng hắn không thèm để ý, nào ngờ nghe thái hậu nói như vậy, trong lòng hắn vẫn cảm thấy khó chịu. Ngón tay của hắn mới từ từ thả lỏng ra.

Thái hậu thấy tay hắn đã từ từ thả lỏng, tiếp tục nói: “Tiêu Cửu Uyên, dù ta không phải mẫu hậu của con, ta cũng đã nuôi dưỡng con nhiều năm, nếu con thật sự muốn đền ơn ta, vậy hãy bỏ qua cho hoàng thượng, lập tức bỏ qua cho hoàng huynh của con đi.”

Tiêu Cửu Uyên nhìn thái hậu, đôi mắt đen lánh đầy đau đớn.

Thái hậu nhìn thấy ánh mắt của hắn như vậy, cũng vô cùng đau lòng, nhưng so sánh hai bên, bà ta yêu con của mình hơn, cho nên bà ta giả vờ như không nhìn thấy ánh mắt đầy tổn thương của Tiêu Cửu Uyên, trầm giọng nói:

“Nếu con còn có trái tim, hãy thả hoàng huynh của con ra, coi như báo đáp công lao ta đã nuôi dưỡng con bấy lâu nay.”

Tiêu Cửu Uyên nở nụ cười sâu sắc, từ từ mở miệng:

“Ta không phải nhi tử do bà sinh ra, vậy ta là nhi tử của ai, tại sao họ lại không cần ta, mà lại vứt ở chỗ của bà.”

Chẳng lẽ người như hắn khiến người ta chê cười sao? Bị phụ mẫu của mình vứt bỏ cho một người như vậy.

Trái tim của Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng như băng.

Thái hậu nhìn Tiêu Cửu Uyên, rốt cuộc quyết định không giấu giếm nữa: “Ta không biết phụ mẫu của con là ai, ta chỉ biết con được hai người có bản lĩnh rất lớn đưa tới, họ nói với tiên đế là, thực ra trên đại lục to lớn này, không phải chỉ có nơi chúng ta sống, đại lục này được phân thành hai, nơi chúng ta sống là đông đại lục, còn một nửa gọi là tây đại lục, tây đại lục có một nơi tên là tiểu thần giới.”

“Linh lực trong tiểu thần giới vô cùng mãnh liệt, ngoài linh thú còn có ma thú, và rất nhiều yêu thú đến từ yêu giới và ma đến từ ma giới, năng lực của họ rất to lớn, hơn nữa người lập ra đại lục lúc đầu đã suy nghĩ tới rất nhiều người năng lực rất kém nên mới chia đôi đại lục.”

“Những người năng lực kém cỏi thì ở đông đại lục, những người linh lực thiên phú thì được đưa tới tây đại lục, người tây đại lục có trách nhiệm bảo vệ người đông đại lục, không để cho ma thú và người của yêu giới, ma giới xâm hại đến người của đông đại lục.”

“Người đưa con tới đây đã nói, con là người của gia tộc Thanh Long một trong tứ đại gia tộc trong tiểu thần giới, bởi lý do gia tộc, nên không thể giữ con lại lớn lên trong tiểu thần giới, nên đã đưa con tới đông đại lục, họ nói tiên đế phải chăm sóc con cẩn thận, đến lúc họ sẽ đón con về tiểu thần giới.”

Trong tẩm cung hoàn toàn yên lặng, mọi người nghe xong đều chết lặng.

Cái gì là đông đại lục, tây đại lục, cái gì tiểu thần giới, rồi gia tộc Thanh Long. Những thứ này quá xa lạ với họ. Hơn nữa còn có một nơi như vậy sao?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.