Chương trước
Chương sau
Vân Thiên Vũ nghĩ, cảm thấy vẫn nên nói việc này cho Tiêu Cửu Uyên biết, giấu giếm cũng không phải chuyện tốt, hơn nữa cho dù nàng không nói cho hắn, sau này vẫn sẽ có người nói cho hắn biết.

Cho nên Vân Thiên Vũ liền nói cho Tiêu Cửu Uyên biết tất cả những gì xảy ra ở kinh thành sau khi hắn rời kinh.

Chuyện Hoài vương cùng Tưởng gia trong cung liên thủ giết nàng, còn có chuyện Nam Dương vương Dung Hành làm phản, nói ra tất cả. 

Quanh thân Tiêu Cửu Uyên tỏa ra sát khí, đôi mắt vô cùng lạnh lùng, nhất là khi nghe được Hoài vương lại cùng Tưởng hoàng hậu trong cung giết hại Vân Thiên Vũ.

Hắn không ngờ Tưởng gia cuồng vọng như vậy, vậy mà lại tính kế cả Vũ Nhi.

Được, thật sự rất được, ta không giết được Tưởng gia ngươi, ta cũng không phải là Tiêu Cửu Uyên. 

Tiêu Cửu Uyên nghe thấy Tưởng gia và Hoài vương giết Vân Thiên Vũ rất tức giận.

Nghe thấy chuyện Nam Dương vương Dung Hành làm phản, trái lại rất thản nhiên, bởi vì trước đây hắn vào núi Phượng Hoàng, người của quận Thanh Bình và Gia Cát Cẩn liên thủ đối phó với hắn, hắn cũng đã đoán được.

Nhưng khi Vân Thiên Vũ nói đến Tần Mộ Thương, Tiêu Cửu Uyên lại trầm mặc. 

Hắn rất lâu không hé răng, cúi đầu nhìn đất.

Vân Thiên Vũ cũng không nói chuyện, nàng đưa tay ra đặt trên vai Tiêu Cửu Uyên, cho hắn sức mạnh.

Chuyện này, đổi lại là ai, đều sẽ đau khổ buồn bã. Ca ca ruột lại muốn giết mình. 

Vân Thiên Vũ đang muốn khuyên Tiêu Cửu Uyên, hắn lại hơi khàn khàn nói.

“Thật ra ta đã sớm nghi ngờ rồi, chỉ là vẫn luôn không nghĩ đến hắn. Đây cũng là vì ta không tra ai là người đứng sau hạ độc ta, bởi vì ta thật sự không muốn tra đến hắn.”

“Không phải ta đau lòng hắn, cũng không phải có tình huynh đệ gì với hắn. Hắn đối với ta như vậy, tình huynh đệ giữa ta và hắn đã sớm không còn rồi, chỉ là ta không muốn làm mẫu hậu khó xử.” 

Tiêu Cửu Uyên giơ tay ra ôm chặt Vân Thiên Vũ.

Hắn bất lực nói.

“Thật ra không ai biết, mẫu hậu yêu hắn hơn ta. Tuy rằng mẫu hậu rất yêu ta, nhưng lại bỏ mặc ta không quan tâm rất nhiều lần, đôi khi ta cảm thấy bà dường như có chút sợ ta. Có lẽ là ta nghĩ nhiều rồi.” 

“Nhưng với hoàng huynh, bà không như vậy, bà có hỉ nộ ái ố của một người mẹ.”

“Cho nên nhiều khi, tuy rằng ta đối nghịch với hoàng huynh, nhưng kỳ thật cũng không làm chuyện gì bất lợi với hắn. Bởi vì không muốn làm mẫu hậu đau lòng.”

Tiêu Cửu Uyên ôm Vân Thiên Vũ, ôm thật chặt. 

“Vũ Nhi, trên đời này chỉ có nàng, là người duy nhất thuộc về ta, cho nên đừng rời bỏ ta, được không?”

Thật là hiếm khi thấy Tiêu Cửu Uyên như vậy, giống như một con búp bê sứ xinh đẹp, dường như đụng một cái sẽ vỡ nát.

Hắn như vậy, khiến người ta không đành lòng cự tuyệt hắn. 

Huống chi Vân Thiên Vũ cho tới bây giờ chưa từng nghĩ muốn rời bỏ hắn, cho nên đưa tay vỗ lưng Tiêu Cửu Uyên nói: “Yên tâm, ta sẽ không rời bỏ chàng, nếu như người chàng yêu là ta, ta sẽ không rời bỏ chàng.”

“Cảm ơn, cảm ơn.”

Tiêu Cửu Uyên ôm chặt Vân Thiên Vũ, tiếp thêm sức mạnh từ người nàng. 

Hắn khôi phục rất nhanh, buông Vân Thiên Vũ ra, thở ra một hơi thật dài nói.

“Lần này về kinh, ta muốn nói một câu rõ ràng với hắn, nếu như hắn có thể buông bỏ thành kiến, chuyện trước đây hắn hạ độc ta, một bút xóa bỏ, nếu như hắn vẫn cố chấp, ta sẽ không bỏ qua cho hắn.”

Tiêu Cửu Uyên nói xong lời cuối cùng, đồng mâu vô cùng sắc bén. 

Hắn có thể buông tha người hại mình, đã là một lần khó khăn rồi. Nếu hoàng huynh còn khăng khăng một mực muốn đối đầu với hắn, như vậy hắn sẽ không mềm lòng nữa.

Tiêu Cửu Uyên nghĩ, xoay mình nắm chặt tay trầm giọng nói: “Nhưng Tưởng gia và Hoài vương, bổn vương tuyệt đối sẽ không buông tha cho bọn họ.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.