Chương trước
Chương sau
Vân Thiên Vũ nhìn thấy tất cả, tâm trạng vô cùng nặng nề, đồng thời nàng nhớ đến những quân lính An thân vương phủ.

Thương thế của họ cũng tương đối lớn.

Người của tiên phong doanh cũng bị thương rất nhiều. 

Vân Thiên Vũ muốn đích thân điều trị vết thương cho họ, nhưng cô lại nghĩ tới Tiêu Cửu Uyên đang ở Phượng Hoàng lĩnh ngoài quận Thanh Bình.

Nàng không yên tâm về Tiêu Cửu Uyên, nàng muốn tới quận Thanh Bình.

Cho nên không thể điều trị cho những quân lính này. 

Nhưng những người này bị trọng thương, nếu không điều trị tích cực sẽ có thể mất mạng.

Vân Thiên Vũ hận không thể tới quận Thanh Bình ngay lập tức để xem xem rốt cuộc Tiêu Cửu Uyên ra sao, nhưng nghĩ tới quân lính của An thân vương phủ bị thương nặng nàng lại do dự.

Bây giờ nàng không thể bỏ đi được. Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Tiêu Dạ Thần hạ lệnh: “Nhanh chóng dẫn mọi người xử lý nơi này, ngoài ta những người bị thương cũng phải phân loại, trọng thương thì ta sẽ điều trị, còn thương nhẹ thì tim đại phu điều trị cho họ.” 

“Đợi điều trị xong cho những người này, ta sẽ lập tức tới quận Thanh Bình.”

Tiêu Dạ Thần biết Vân Thiên Vũ lo lắng cho cửu hoàng thúc cho nên gã nhanh chóng mở miệng: “Nếu không cô cô hãy tới quận Thanh Bình xem cửu hoàng thúc chiến đấu với Nam Chiêu như thế nào đi, ở đây để ta lo.”

Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Không được, ở đây có nhiều người bị trọng thương, nếu ta không điều trị cho họ, họ có thể sẽ chết, cho nên ngươi đừng nói nữa, nhanh chóng làm theo lệnh đi.” 

“Rõ.”

Tiêu Dạ Thần lập tức đi bố trí người dọn dẹp thi thể ở cổng nam thành, một số người khác dựng lều ở ngoài thành.

Bởi vì rất nhiều quân lính bị thương không thể khiêng đi, ngoài ta một số người đã phân loại những người trọng thương và người bị thương nhẹ. 

Vân Thiên Vũ cùng Diệp Gia và Họa Mi và Hắc Diệu, Ảnh Tử bắt đầu cứu những người bị trọng thương.

Bởi vì nàng lo lắng sự an nguy của Tiêu Cửu Uyên cho nên nhanh chóng cứu người không ngừng nghỉ.

Cả một ngày một đêm bận rộn ròng rã, ngày cả một ngụm nước nàng cũng không kịp uống, chỉ tới khi đã điều trị xong cho những người bị trọng thương, nàng mới thở phào nhẹ nhõm. 

Tuy cả một ngày một đêm không ăn gì, nhưng điểm đánh giá của nhẫn Phượng Linh lại tăng lên vòn vọt.

Trong lòng Vân Thiên Vũ vô cùng vui vẻ, nghe Tiểu Anh nói, tầng thứ ba của nhẫn Phượng Linh có rất nhiều thứ hay ho.

Nhưng muốn mở được tầng thứ ba của nhẫn Phượng Linh phải đạt được một vạn điểm. 

Điều đó tương đương với một con số rất cao, không phải là ngày một ngày hai có thể mở được ra.

Nhưng điểm đánh giá ngày càng cao, chứng tỏ đồ vật trong nhẫn Phượng Linh càng đáng quý, nàng rất mong chờ.

Vân Thiên Vũ nghĩ ngợi duỗi cánh tay ra. 

Diệp Gia bên cạnh nàng khẽ nhìn sắc mặt nàng, phát hiện sắc mặt nàng hơi tái, hơi đau lòng: “Vũ Mao, sắc mặt muội rất khó coi, hay là nghỉ ngơi chút đi.”

Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Không sao, muội muốn đến quận Thanh Bình xem xem, Không tới đó muội không yên tâm.”

“Chuyện này.” 

Diệp Gia không biết nên nói gì bây giờ, hai người đi vào lán trại, Hắc Diệu và vài thuộc hạ đang theo sát phía sau.

Ngoài lều có rất nhiều người đứng đó.

Trong đó có lão vương gia Tiêu Lăng Phong của An thân vương phủ, còn có Tiêu Dạ Thần và sự phụ sư mẫu của Vân Thiên Vũ. 

Tiêu lão vương gia nhìn thấy Vân Thiên Vũ đi ra, lập tức đi tới: “Vũ Nhi, con có mệt không, về nghỉ đi, tiếp theo con đừng lo nữa, giao cho Tiêu Dạ Thần là được.’

Vân Thiên Vũ lắc đầu: “Không được, con muốn đi tới quận Thanh Bình, dọc đường có thể ngủ trên xe ngựa.”

“Sao lại như vậy được?” 

Tiêu Lăng Phong không đồng ý, nhíu mày nói: “Con đừng lo lắng cho Tiêu Cửu Uyên, nó khéo léo như vậy, sẽ không có chuyện gì đâu.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.