Chương trước
Chương sau
Trong Tây Phượng viện, hai tiểu nha đầu đang nói chuyện phiếm ở một góc hành lang.

“Thật là tức chết mà, những kẻ đó lại dám nói quận chúa nhà chúng ta là hồng nhan họa thủy, thật là quá buồn cười.”

“Phải đó Tiểu Mai tỷ tỷ, nếu Nam Chiêu thật sự dẹp xong Phượng Hoàng Lĩnh thì làm sao bây giờ? Bọn họ có thể đánh thẳng xuống Đông Ly quốc chúng ta hay không.” 

“Nếu nói như vậy, chỉ sợ quận chúa thật sự là tội nhân Đông Ly.”

Hai tiểu nha đầu còn không nói xong, phía sau đột nhiên vang lên một tiếng hét phẫn nộ: “Các ngươi nói bậy gì đó, tiểu thư nhà chúng ta làm sao lại là hồng nhan họa thủy, hai nước đánh nhau liên quan gì đến tiểu thư nhà chúng ta.”

“Những người nói ra lời này sao không biết xấu hổ vậy, dựa vào cái gì tiểu thư nhà ta lại vì cái gọi là hòa bình hai nước mà gả đi Nam Chiêu, những người này thật là quá không biết xấu hổ, an nguy của chính bọn họ tại sao không tự mình đi bảo vệ, lại lấy sự an nguy ra trách móc tiểu thư nhà chúng ta.” 

Họa Mi càng nói càng tức giận, tức giận đến mức dùng chân đá cục đá trước mặt, hung hăng phát tiết lửa giận.

Đúng lúc này, ở đan phòng phía sau bọn họ không xa, cửa kẽo kẹt một tiếng mở ra.

Vân Thiên Vũ một thân áo lam thanh lãnh từ trong phòng đi ra. 

Sắc mặt nàng có chút khó coi, nàng đã nghe được những lời lúc nãy Tiểu Mai, Tiểu Lan và Họa Mi nói.

“Sao lại thế này?”

Vân Thiên Vũ sắc mặt lạnh lùng hỏi. 

Tiểu Mai cùng Tiểu Lan bị dọa sợ, bùm một tiếng quỳ xuống.

“Quận chúa, nô tỳ biết sai rồi.”

Họa Mi quay đầu nhìn Vân Thiên Vũ, nhất thời không biết nói cái gì cho phải. 

Đúng vào lúc này, ngoài cửa viện, Tiêu Dạ Thần cùng Diệp Gia hai người đi đến, hai người sắc mặt đều không dễ coi.

Vừa tiến lại đã nhìn thấy Vân Thiên Vũ sắc mặt khó coi đang đứng trong viện.

Diệp Gia nhanh chóng hỏi: “Vũ Mao, xảy ra chuyện gì, sắc mặt sao khó coi quá vậy.” 

“Muội hỏi tỷ, bá tánh trên đường phố đang nói những gì.”

Tiêu Dạ Thần cùng Diệp Gia hai người họ đã biết vì sao Vân Thiên Vũ sắc mặt khó coi.

Sau khi hai người hung hăng trừng mắt nhìn Tiểu Mai cùng Tiểu Lan thì không giấu diếm Vân Thiên Vũ nữa. 

Diệp Gia nhanh chóng nói: “Chuyện Nam Chiêu thái tử tấn công Phượng Hoàng Lĩnh đã bị tiết lộ ra ngoài, trên đường phố rất nhiều bá tánh đều đang nói chuyện này.”

Vân Thiên Vũ suy nghĩ một chút rồi hừ lạnh nói: “Cho nên những kẻ đó nói muội là hồng nhan họa thủy phải không? Nói muội là người hại nước hại dân có phải không?”

Nói thật ra, có đôi khi cảm thấy những bá tánh đó thật đáng giận, ta nói hai nước chiến tranh liên quan gì đến nàng. 

Nàng có lý do gì mà phải gả cho Nam Chiêu thái tử vì bọn họ chứ.

Vân Thiên Vũ nghĩ tới những công chúa từng hy sinh để hai nước liên hôn, dùng một nữ nhân đổi lấy bình an quốc gia, những bá tánh đó không hề áy náy trong lòng, ngược lại còn cho là đúng.

Ngược lại khi nàng không muốn bị gả đi, sau đó hai nước xảy ra chuyện, bọn họ lập tức trách móc nàng. 

Buồn cười.

Nói thật ra nếu không phải liên quan đến an nguy của An thân vương phủ, nàng mặc kệ bọn họ sống chết ra sao.

Vân Thiên Vũ sắc mặt thanh lãnh ngẩng đầu nhìn về phía Tiêu Dạ Thần nói: “Xem ra kinh thành sắp có biến thiên, trò này vừa nhìn là biết có người xách động bá tánh, bằng không sẽ không cho đồn ra như vậy.” 

Tiêu Dạ Thần gật đầu: “Đúng vậy, ta cũng nghĩ đến khả năng này.”

“Ta suy nghĩ, có khi nào là…?”

Tiêu Dạ Thần giơ tay chỉ trời, ám chỉ người động tay chân có thể là hoàng đế hay không. 

Vân Thiên Vũ ánh mắt u ám, nhưng cũng không gật đầu khẳng định, mà nhìn Tiêu Dạ Thần nói: “Phái người đi điều tra, xem rốt cuộc là người nào truyền ra những lời đồn như vậy.”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.