Chương trước
Chương sau
Tiêu Cửu Uyên khôi phục lại tinh thần, xoay người rời đi.

Hắc Diệu vung tay lên, vội vàng dẫn người đi theo.

Tri phủ đại nhân đang ở dưới bến sông cũng nhanh chóng đuổi theo: “Ly thân vương gia, Ly thân vương gia, ngài đi thong thả, xin hãy để cho thuộc hạ tiếp đãi ngài.” 

Đáng tiếc Tiêu Cửu Uyên đã lên bờ, sớm nhảy lên ngựa, dẫn thuộc hạ chạy thẳng ra cửa sông.

Tri phủ đại nhân ở phía sau hết sức chán nản, rốt cuộc vị vương gia này đang tìm cái gì.

Thuộc hạ bên cạnh gã vội vã nói: “Thuyền bè còn ở trên sông thì làm thế nào?” 

Tri phủ đại nhân ngáp một cái rồi khua tay nói: “Thả cho đi.”

Gã buồn ngủ lắm rồi, còn muốn về nhà ngủ, ai biết vị vương gia kia muốn làm gì.

Cuối cùng bến thuyền đã được khai thông, giao thông trở lại bình thường. 

Còn Tiêu Cửu Uyên dẫn thuộc hạ chạy thẳng về phía cửa sông.

Hắn vừa lo lắng vừa sốt ruột, lòng nóng như lửa đốt, nhưng hắn biết dù có sốt ruột cũng không có tác dụng gì, ngược lại còn làm hỏng chuyện.

Cho nên hắn bắt bản thân phải bình tĩnh lại, mau chóng tìm được Vũ nhi. 

Theo những gì hắn biết về Vũ nhi, đợi sau khi nàng tỉnh lại, nếu biết Gia Cát Cẩn lại dám hạ dược nàng, chắc chắn sẽ rất tức giận, sau đó ra tay xử lý Gia Cát Cẩn.

Lần trước, nàng và Gia Cát Cẩn đã quyết tâm sống mái với nhau.

Nếu lần này lại đánh nhau thì chuyện đó chưa chắc sẽ không lặp lại một lần nữa. 

Nghĩ đến điều này, Tiêu Cửu Uyên cảm thấy vô cùng nóng ruột, nhưng hắn biết mình nóng ruột như thế căn bản không giải quyết được gì.

Điều hắn cần làm bây giờ là phải bình tĩnh lại.

Ở trên ngựa, Tiêu Cửu Uyên hít thật sâu, nghiêm túc suy nghĩ, Gia Cát Cẩn sẽ đưa Vũ nhi về Nam Chiêu bằng cách nào. 

Bây giờ hắn có thể khẳng định, Gia Cát Cẩn nhất định đưa Vũ nhi đi bằng đường thủy, nếu đi qua cửa sông, gã sẽ lựa chọn loại thuyền nào để chở Vũ nhi.

Thuyền buôn, thuyền chở khách hay là thuyền đánh cá.

Tiêu Cửu Uyên nghĩ một lát, ánh mắt chợt sáng lên, trong lòng liền có tính toán, để cho người khác không nghi ngờ thì chiếc thuyền đó chắc chắn sẽ đi vào lúc nửa đêm. 

Nếu là chiếc thuyền bình thường thì sẽ không chạy vào ban đêm mà nhất định sẽ nghỉ ngơi.

Nhưng Gia Cát Cẩn nóng vội muốn đem Vũ nhi về Nam Chiêu, nên gã nhất định sẽ hạ lệnh cho người đi thuyền ngay trong đêm.

Chính vì vậy những chiếc thuyền đi qua cửa sông vào ban đêm đều rất khả nghi. 

Cả đám người phi ngựa chạy không ngừng nghỉ, cuối cùng nửa đêm đã đến bến phà.

Tiêu Cửu Uyên lập tức lệnh cho thuộc hạ thông báo tri phủ địa phương đưa quân lính đến gặp hắn.

Hắn muốn lục soát các thuyền đi qua cửa sông. 

Tri phủ địa phương nhận được thông báo, nghe nói Tiêu Cửu Uyên muốn chặn cửa sông, lục soát thuyền bè qua lại.

Không dám có bất cứ ý kiến gì, vội vàng đưa người đến trợ giúp Tiêu Cửu Uyên tìm kiếm.

Lần này tri phủ địa phương cũng giống như lần trước, hoàn toàn không biết rốt cuộc Tiêu Cửu Uyên muốn tìm cái gì. 

Nhưng gã không dám thắc mắc, nhanh chóng hạ thanh chắn xuống, ngăn cản thuyền bè qua lại cửa sông.

Vì lần này có manh mối nên trong lòng Tiêu Cửu Uyên đã nắm chắc.

Hơn nữa bây giờ đang là ban đêm nên thuyền bè qua lại trên sông rất ít. 

Hắn cũng không mất công tìm kiếm.

Có điều lần này tìm đến khi trời sắp sáng mà vẫn không tìm thấy Vũ nhi.

Khi trời gần sáng, thuyền bè qua lại trên sông bỗng nhiều hơn rất nhiều. 

Thỉnh thoảng lại có ba, năm chiếc thuyền đi qua.

Tiêu Cửu Uyên vừa lục soát vừa thấy lạ, tại sao thuyền đột nhiên lại nhiều như thế.

Theo lý mà nói thì phải khi trời sáng thuyền mới chạy chứ. 

Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên chợt sáng lên, hắn biết rồi.

Đây là Gia Cát Cẩn đang làm nhiễu loạn tầm mắt của hắn.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.