Chương trước
Chương sau
Thái hậu sinh bệnh cái gì, hóa ra là một cái bẫy của Gia Cát Cẩn và hoàng để, để Gia Cát Cẩn đưa nàng đến Nam Chiêu.

Mà nàng, bởi vì lo cho bệnh của thái hậu, không hề phòng bị trong cung sẽ có biến, cho nên đều không chú ý tiểu tiết.

Nếu lưu ý một chút, nàng nhất định sẽ phát hiện, trong tẩm cung này bị người ta hạ độc. 

Được, được, nàng sẽ nhớ kỹ món nợ này.

Gia Cát Cẩn, ta sẽ không để yên.

Vân Thiên Vũ nghĩ xong, đầu choáng váng, liền ngã vào lòng Gia Cát Cẩn. 

Gia Cát Cẩn nhanh chóng xuống giường đỡ nàng.

Mà Diệp Gia ở một bên cũng giãy giụa muốn hét lên.

Đáng tiếc Gia Cát Cẩn đã dùng thuốc, Diệp Gia cũng trúng, nàng nhanh chóng ngã xuống đất. 

Gia Cát Cẩn không để ý tới người khác, đưa tay ra ôm lấy Vân Thiên Vũ, ra khỏi tẩm cung của thái hậu.

Trong tẩm cung, mấy cung nữ tất cả đều là thủ hạ của Gia Cát Cẩn dịch dung thành, lúc này vừa thấy chủ tử mang người đi rồi, họ cũng đi theo.

Trong tẩm cung chỉ còn một mình Diệp Gia ngã trên mặt đất. 

Mà lúc này, trước cửa cung của thái hậu, có hai bóng người đi ra ngoài, đi xe ngựa thẳng đến An thân vương phủ.

Xe ngựa chậm rãi chạy ra khỏi cung.

Ảnh Tử và đám người Hắc Diệu theo sau xe ngựa xuất cung. 

Xe ngựa chậm rãi rời khỏi hoàng cung.

Ở một nơi khác, Tiêu Cửu Uyên mang theo vài tên thủ hạ vào An thân vương phủ tìm Vân Thiên Vũ.

Hắn một đêm không ngủ, trong lòng như có lửa lớn, chỉ nhớ đến vân Thiên Vũ, sợ Vũ Nhi có chuyện gì. Liền khống chế cơn tức giận của bản thân, mang theo thủ hạ vào An thân vương phủ. 

Sau khi vào An thân vương phủ, nghe chuyện Vân Thiên Vũ tiến cung xong.

Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên nháy mắt tối sầm lại, tim cũng theo bản năng đập loạn.

Đêm qua hắn mới cãi nhau với hoàng huynh, nghe ý của hoàng huynh, rõ ràng là muốn cho Vũ Nhi đi Nam Chiêu liên hôn. 

Sáng nay mẫu hậu liền bị bệnh.

Mẫu hậu bị bệnh, sao hắn không biết.

Không, nhất định là có quỷ kế gì. 

Trong lòng Tiêu Cửu Uyên càng lúc càng lo lắng, bất an, mau chóng di chuyển, đưa người thẳng tiến vào cung.

Nhưng khi bọn họ đi được nửa đường, vừa hay nhìn thấy xe ngựa An thân vương phủ mà đến.

Trong lòng Tiêu Cửu Uyên thở phào nhẹ nhõm, chặn xe ngựa lại. 

Chỉ là khi hắn chặn xe ngựa lại, lúc mở cửa xe ngựa ra.

Trong xe lại rỗng tuếch, không một bóng người.

Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên khó coi đến đáng sợ, ngẩng đầu nhìn Ảnh Tử và đám người Hắc Diệp phía sau xe ngựa. 

“Người đâu.”

Ảnh Tử liền rời đi, thẳng tiến vào cung.

Nó biết chủ tử nhà mình rất có thể đã xảy ra chuyện trong cung. 

Tiêu Cửu Uyên ra lệnh phía sau: “Ngươi trở lại.”

Ảnh Tử không thèm quan tâm, vẫn cứ đi.

Tiêu Cửu Uyên hung hăng tức giận trừng mắt nhìn Hắc Diệu liếc mắt một cái, hiện tại hắn không rảnh xử lý gã, nếu như Vũ Nhi xảy ra chuyện gì, xem hắn xử lý gã như thế nào. 

Lúc này Hắc Diệu vô cùng ảo não, đều là bản thân quá sơ suất.

Nếu như lúc ấy ở trong cung thái hậu chú ý một chút, thì có lẽ sẽ không như vậy.

Hắc Diệu mau chóng mang người đi theo vương gia tiến cung. 

Tiêu Cửu Uyên mang theo thủ hạ tiến thẳng vào cung thái hậu.

Lúc này thái hậu đang ở trong điện dùng đồ ăn sáng, vừa nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên tiến cung, cười nói.

“Uyên Nhi, con tiến cung sao?” 

Đêm qua Tiêu Cửu Uyên và hoàng đế tranh cãi một trận, thái hậu còn tưởng rằng hắn phải vài ngày sau mới tiến cung.

Không ngờ nhanh như vậy hắn đã lại tiến cung, nhưng sắc mặt của hắn thật sự khó coi.

“Đã xảy ra chuyện gì?” 

Tiêu Cửu Uyên nhìn thái hậu, nhìn mẫu hậu của mình đang ăn sáng, tuyệt không giống bộ dạng người mắc lỗi, hơn nữa trong cung điện bà ta, cũng không có tung tích Vũ Nhi.

Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên tối sầm đáng sợ, đôi mắt lạnh lẽo nhìn chằm chằm thái hậu.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.