Chương trước
Chương sau
Vân Thiên Vũ nhướn mày nhìn hắn, im lặng thở dài trong lòng.

Người khác không biết, sao nàng lại có thể không biết.

Rõ ràng Tiêu Cửu Uyên đang cố tỏ rõ quyền sở hữu của hắn với người khác, để tất cả mọi người đều biết quan hệ của nàng với hắn không bình thường.

Có điều hắn làm vậy, nàng cũng không nói gì nhiều, chỉ khẽ gật đầu: "Vẫn ổn, vốn định đi ngủ một giấc thật tốt, không ngờ trong cung tổ chức cung yến cho nên không kịp nghỉ ngơi."

Tròng mắt đen nhánh của Tiêu Cửu Uyên hiện lên đau lòng.

Suốt thời gian này, bọn họ gặp phải những chuyện ở Lăng Vân tông, người khác có mơ cũng không nghĩ tới.

Vũ Nhi là nữ tử, trải qua nhiều chuyện như vậy, đương nhiên rất mệt.

Tiêu Cửu Uyên vươn tay ngọc thon dài ra, kéo tay Vân Thiên Vũ, dịu dàng nói: "Chờ cung yến kết thúc, ta đưa nàng về phủ An thân vương nghỉ ngơi."

"Được."

Vân Thiên Vũ gật đầu, kéo khóe miệng ra.

Tiêu Cửu Uyên là sợ người khác không biết quan hệ của bọn họ ư, lại chứng thực đến mức như vậy.

Quả nhiên động tác của Tiêu Cửu Uyên hấp dẫn lực chú ý xung quanh.

Mọi người trợn mắt há hốc mồm nhìn đôi bích nhân trước cửa cung Vinh Càn, giống như một đôi trời đất tạo nên.

Hai người kia đúng là xứng đôi.

Nhưng mà bọn họ nhớ rõ trước đây không lâu, Linh Nghi quận chúa đã hủy hôn với Ly thân vương gia Tiêu Cửu Uyên.

Bọn họ nhớ rõ khi đó, thái độ nàng rất kiên quyết.

Lúc này mới qua không lâu sao bọn họ sao lại qua lại với nhau rồi.

Rốt cuộc đây là chuyện gì xảy ra.

Trái tim nhỏ không chịu nỗi.

Vốn có không ít nữ tử nổi lòng riêng với Ly thân vương gia.

Lại không ít người nổi lòng riêng với Linh Nghi quận chúa.

Chẳng lẽ bây giờ lại bị thất bại không thành.

A a a, cuối cùng chuyện gì đang xảy ra.

Chẳng lẽ tiết mục từ hôn lúc trước chỉ là tiết mục vợ chồng son giận dỗi, bởi vì Tiêu Cửu Uyên chọc giận Linh Nghi quận chúa, nên Linh Nghi quận chúa giận dữ từ hôn, bây giờ Tiêu Cửu Uyên đã lấy lòng Linh Nghi quận chúa.

Linh Nghi quận chúa lại tha thứ cho ngài ấy ư?

Nhưng mà, sao chuyện này để cho họ chịu nỗi.

Mọi người có một loại cảm giác muốn khóc lóc chạy đi.

Tiêu Cửu Uyên không để bụng đối với hành vi mà mình tạo ra cảm giác hoang mang cho người khác.

Tuy bây giờ hắn đã thay đổi, không giống lúc trước, nhưng tất cả chỉ nhằm vào một người Vân Thiên Vũ mà thôi.

Tính cách hắn hình thành nhiều năm như vậy, sao có thể dễ dàng thay đổi.

Tiêu Cửu Uyên không để ý tới người khác, nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Cung yến còn chưa bắt đầu, ta tới chỗ của mẫu hậu một chuyến, nàng muốn đi cùng ta không?"

Hắn muốn đưa Vũ Nhi tới gặp mẫu hậu, nói với mẫu hậu quan hệ của họ.

Nhưng Vân Thiên Vũ cũng thấy xấu hổ khi đi gặp thái hậu vào lúc này.

Lúc trước thái hậu nương nương còn khuyên nàng, bản thân mình lại kiên quyết muốn từ hôn, bây giờ lại như vậy.

Vân Thân Vũ cảm thấy khó chịu với mình, vội lắc đầu: "Ta không đi đâu."

Tiêu Cửu Uyên cũng không làm khó nàng, dù sao mục đích đêm nay của hắn đã đạt được, tin rằng qua chuyện vừa rồi, người khác đều biết Vũ Nhi là người hắn thích, sau này sẽ trở thành chính phi của hắn.

Nếu còn có người dám có ý đồ, đừng trách hắn trở mặt vô tình.

Tiêu Cửu Uyên đưa tay xoa đầu Vân Thiên Vũ, cưng chiều nói: "Được rồi, nàng không muốn đi thì không đi, đợi khi nào nàng muốn đi, ta sẽ mang nàng đi."

"Ta đi trước, nếu có người dám tới bắt nạt nàng hoặc là trêu chọc nàng, nàng sai người gọi đám Bạch Diệu, bọn họ đều chờ ngoài điện."

Tiêu Cửu Uyên nói xong, Vân Thiên Vũ liền cảm thất tất cả mọi người xung quanh đều nhìn bọn họ, đây chính là cửa lớn của cung Vinh Càn, gia à, mau đi nhanh đi.

Ta sợ gia rồi đã được hay chưa?
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.