Chương trước
Chương sau
Tiêu Lăng Phong vừa đi vừa kêu lớn: "Nghĩa phụ đi chuẩn bị đồ ăn, lát nữa đưa tới Tây Phượng viện."

Lúc trước Tây Phượng viện phủ An thân vương bị nổ tung, mấy ngày này Vân Thiên Vũ rời kinh, người phủ An thân vương đã sửa xong Tây Phượng viện.

Cho nên nàng lại trở về ở Tây Phượng viện.

Trong viện, Họa Mi vừa thấy Vân Thiên Vũ trở về, vui mừng ra đón.

Đám người Tiểu Mai đi phía sang nàng, mọi người cùng hành lễ với Vân Thiên Vũ.

"Cung nghênh quận chúa về phủ."

Vân Thiên Vũ khẽ vung tay lên: "Đứng lên đi."

Họa Mi bất chấp người khác để ý, chạy tới trước mặt Vân Thiên Vũ, kéo nàng quan sát một lượt, xác định nàng không xảy ra chuyện gì thì mới buông lỏng trong lòng.

"Tiểu thư, người không có việc gì thì tốt quá, nô tì rất lo lắng."

Đúng vậy, Vân Thiên Vũ cũng nhìn ra nàng lo lắng, gương mặt vốn tròn tròn bây giờ đã gầy thành mặt trái xoan.

Dáng người cũng thon thả hơn nhiều.

Vân Thiên Vũ duỗi tay ôm lấy Họa Mi.

Đối với nha đầu ở cạnh nàng ngay từ lúc đầu này, nàng vẫn luôn rất quý trọng, bây giờ nàng trải qua mọi chuyện vui vẻ.

Nàng cũng hy vọng Họa Mi vui vẻ.

"Ta không sao Họa Mi, ngươi đừng lo lắng, xem người gầy thành bộ dạng gì rồi."

"Tiểu thư, người không có việc gì nô tì an tâm rồi, yên tâm, nô tì sẽ mau chóng dưỡng lại."

Chủ tớ mấy người vừa cười nói vừa đi vào Tây Phượng viện.

Vân Thiên Vũ về không lâu, Tiêu Dạ Thần cũng về.

Vừa lúc Tiêu lão vương gia cũng vừa chuẩn bị một bàn đồ ăn, người nhà đang định ăn nhưng bọn họ còn chưa kịp ăn.

Thái giám trong cung tới phủ An thân vương tuyên chỉ.

Đêm nay mở tiệc trong cung.

Hoàng thượng định tuyển phi cho hai vị hoàng tử, ngoài ra còn có Chiêu Hoa công chúa của Nam Chiêu quốc cũng muốn chọn rể, nghe nói Nam Chiêu cố ý liên hôn với Đông Ly quốc, sau khi Bắc Địch quốc về, Nam Chiêu cũng muốn hòa bình với Đông Ly.

Kết quả như vậy đương nhiên hoàng đế thấy rất vui vẻ, cho nên hoàng đế vô cùng khoan dung với sứ thần Nam Chiêu, nhất là lần liên hôn này, hoàng đế lại đồng ý Chiêu Hoa công chúa tự mình chọn rể.

Kể từ đó, không ít người trong ngoài cung nổi lên lòng riêng.

Đặc biệt là thanh niên tài tuấn trong triều, rất nhiều người trong đó muốn cưới công chúa Nam Chiêu làm vợ.

Ngoại trừ thân phận công chúa Nam Chiêu, còn bởi vì công chúa xinh đẹp như hoa, lại là một công chúa lòng dạ lương thiện, nghe nói y thuật của nàng vô cùng lợi hại, lần này tới Đông Ly quốc trao đổi hòa bình, dọc đường đi cứu không ít bách tính Đông Ly quốc.

Nàng chưa vào kinh, cái danh lương thiện đã truyền vào, hơn nữa nghe đồn vị công chúa Nam Chiêu này rất xinh đẹp, là nữ tử mỹ mạo hiếm thấy trong thiên hạ.

Một công chúa muốn thân phận có thân phận, muốn nhân phẩm có nhân phẩm như vậy, đương nhiên thanh niên tài tuấn của Đông Ly quốc muốn cưới.

Cho nên hoàng thượng vừa nói muốn chọn rể cho công chúa, không ít người tranh thủ cơ hội vào cung.

Phủ An thân vương, Tiêu lão vương gia không tích cực như người khác, ngược lại mặt mũi lo lắng.

"Thần Nhi, công chúa Nam Chiêu sẽ không chọn ngươi chứ, ngươi đừng cưới nữ nhân kia, nếu nữ nhân kia gả cho ngươi, nhất định hoàng đế sẽ thấy phủ An thân vương chúng ta có ý xấu."

Vẻ mặt Tiêu Dạ Thần đầy vạch đen, nhìn Tiêu Lăng Phong không biết nói gì: "Gia gia, người cho rằng tôn tử của người là bánh bao thơm ư, ai cũng muốn."

Tiêu Lăng Phong nghe thấy lời không thích nghe này, nhướn mày hừ lạnh nói: "Sao vậy, tôn tử của ta lớn lên tuấn tú như vậy, sao lại không phải là bánh bao thơm."

"Công chúa kia không nhìn trúng ngươi là nàng ta không biết tốt xấu."

Tiêu Lăng Phong bực bội nói.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.