Chương trước
Chương sau
Tiểu Anh đã chịu biết bao tổn thương, thực tế trước đó nàng đã thổi trộm hai hơi, muốn phun ra lửa.

Nhưng kỹ năng phun lửa này lại mất tác dụng.

Ông trời, người muốn diệt ta sao, lại không có tác dụng vào lúc này. 

Ta hận người.

Tiểu Anh vừa nghĩ vừa cười: "Không phải là ta đang bồi dưỡng cảm xúc ư? Đợi cảm xúc của ta tốt, ta sẽ phun ra ngay."

Hai con thú làm ầm ĩ lên. 

Trước khi bắt đầu, Vân Thiên Vũ cũng không biết ba linh thú xông vào, bây giờ nghe chúng nói chuyện, vô cùng kinh ngạc.

"Các ngươi không có việc gì mà vào đây làm chi?"

"Chúng ta không phải loại bỏ chủ để chạy trốn." Tiểu Anh nhanh nhẹn mở miệng. 

Điêu Gia giơ tay vỗ đầu chim khen một câu: "Ngươi cũng chỉ có một ưu điểm như vậy."

Tiểu Anh giận lên: "Ta có rất nhiều ưu điểm."

Hai đứa tiếp tục ồn ào làm cho Ngạo Minh không chịu nổi, hung dữ nói: "Câm miệng, có muốn bị đánh xỉu không." 

Được rồi, hai con thú đều im lặng, không dám hé răng.

Ai bảo báo ca mạnh nhất chứ.

Vân Thiên Vũ nghe ba linh thú nói, đột nhiên tâm trạng tốt hơn. 

Thật ra nàng cũng không đau lòng khổ sở gì, vào lúc nàng nguy hiểm nhất, Tiêu Cửu Uyên xông vào.

Ba linh thú cũng vào.

Nàng đã vô cùng thỏa mãn. 

Vân Thiên Vũ liếc mắt nhìn bốn phía, trầm giọng nói: "Được rồi, chúng ta vào tháp đi, việc này không nên chậm trễ."

Tiêu Cửu Uyên gật đầu, ánh mắt hơi sáng, duỗi tay ra kéo tay nàng.

Vân Thiên Vũ không từ chối. 

Ba linh thú bên cạnh nhìn thấy, đều không nói gì.

Chỉ là cuối cùng Điêu Gia vẫn thấy khó chịu mở miệng: "Hừ, nam nhân xấu, thấy ngươi che chở chủ tử, Điêu Gia không thèm so đo với ngươi."

Tiêu Cửu Uyên ném cho Điêu Gia một cái mặt lạnh, sau đó nhìn Vân Thiên Vũ nói. 

"Hắc Ma tháp không hề dễ vào, sau này chúng ta đều phải cẩn thận một chút, linh khí này có chứa ma tính, cho nên dù là lúc nào, ngươi đều không thể để mất bản tính, nếu ngươi mất bản tính, sẽ bị nó khống chế. Nếu như bị nó khống chế, muốn ra sẽ không dễ dàng.

"Ừm, ta nhớ rồi."

Vân Thiên Vũ gật mạnh đầu. 

Nàng vừa nói xong, đột nhiên Điêu Gia và Tiểu Anh mở miệng: "A, nóng quá nóng quá, sao lại nóng như vậy."

Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ cũng cảm nhận được nhiệt độ, tiếng Tiêu Cửu Uyên lạnh lùng vang lên: "Hiện tại chúng ta ở trong lò đan, mau, nắm chặt thời gian phá tháp, nếu không chắc chắn sẽ bị thiêu chết."

"Vũ Mao, chúng ta lên tầng thứ nhất 

Bóng dáng hai người vừa động, lắc mình bay đến tầng thứ nhất của Hắc Ma tháp, lúc trước bọn họ ở tầng dưới chót, cho nên mới cảm nhận được nhiệt độ lò đan, nhưng sau khi vào tầng thứ nhất, nhiệt độ kia giảm bớt đi rất nhiều.

Hai người vào tầng thứ nhất liền bị một luồng xung lượng mạnh mẽ chia ra.

Vân Thiên Vũ không nhịn được sốt ruột kêu lên: "Tiêu Cửu Uyên, ngươi ở đâu, ngươi ở đâu." 

Đáng tiếc dù nàng có kêu thế nào cũng không ai đáp lại nàng.

Ngược lại vang lên tiếng ba linh thú: "Chủ tử, chủ tử, ngươi không sao chứ."

Vân Thiên Vũ nghe tiếng tiếng ba linh thú, hơi bình tĩnh lại. 

Xem ra kiểm tra cửa thứ nhất đã bắt đầu rồi, nàng và Tiêu Cửu Uyên bị tách ra.

Vân Thiên Vũ nhìn ba linh thú, vừa nghĩ tới, vội thu ba linh thú vào trong nhẫn Phượng Linh.

Ai cũng không biết trong Hắc Ma tháp có gì, nên tốt hơn vẫn là thật cẩn thận. 

Vân Thiên Vũ vừa thu ba linh thú xong, đột nhiên cảm thấy đầu óc choáng váng, cảm giác như mình sắp ngất, chờ đến khi nàng tỉnh táo lại, hình ảnh trước mắt đã thay đổi, nàng giống như trở về lúc vừa xuyên không, lần đầu tiên nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.