Chương trước
Chương sau
Chính vì có những người này nên thái tử không hè sợ hãi, trừng mắt nhìn hoàng đế trong tẩm cung: “Phụ hoàng, không phải nhi tử muốn giết người mà là người ép con phải làm vậy.”

Thái tử nói xong, ra lệnh những người có linh lực: “Giết ông ta đi.”

Hoàng đế ở phía đối diện quát lên: “Đồ ngu, ngươi chỉ dựa vào điều này mà muốn làm hoàng đế sao.” 

Hoàng đế nói xong, ra lệnh cho những người có linh lực bên cạnh thái tử: “Bắt đứa nghiệt tử này lại.”

Hoàng đế ra lệnh, những người có linh lực lúc trước còn do Tưởng gia phái tới đang nghe lệnh thái tử lập tức quay lại nhắm vào thái tử.

Trong đó tên cầm đầu lắc mình lẻn đến bên cạnh thái tử, vừa nhấc tay lên đã vận một lam linh áp chế thái tử, sau đó gã tiến lên từng bước bẻ ngặt thái tử, ấn xuống đất, không cho phép động đậy. 

Trường kiếm trong tay thái tử rơi xuống đất.

Gã hoàn toàn ngơ ngác, ngây người như phỗng.

Chuyện gì đang xảy ra vậy. 

Đây là người mà Tưởng gia phái tới, sao lại nghe lệnh của hoàng đế.

Rốt cuộc là có chuyện gì.

Đầu thái tử rối ren hỗn loạn. 

Cho đến khi hoàng đế xuống giường đứng từ trên cao nhìn xuống thái tử, sau đó hung hăng đá thái tử một cước: “Phế vật, trẫm nói ngươi là phế vật ngươi còn không chịu thừa nhận.” Gã bị đá trọng thượng kêu to, sau đó gã mới tỉnh ngộ.

Mẫu hậu đã tiết lộ chuyện gã muốn ấm sát phụ hoàng cho phụ hoàng nghe, xem ra màn ám sát phụ hoàng trong cung đêm nay đều là do phụ hoàng tự tay sắp đặt: “Ha ha, hổ dữ không ăn thịt con.”

“Mẫu hậu, không ngờ người lại máu lạnh vô tình như vậy.” 

Thái tử nói xong, ở ngoài cửa một bóng dáng lao tới, quỳ xuống đất, nhìn thái tử khóc lóc nói: “Ngự Nhi, mẫu hậu là đang giúp con đó, con không thể thoát được lòng bàn tay của phụ hoàng con, con đừng nghĩ tới chuyện đoạt vị nữa, mẫu hậu đã cầu xin ý chỉ của phụ hoàng con, phụ hoàng sẽ không giết con.”

Hoàng hậu nói xong quay đầu nhìn hoàng đế hét lên: “Hoàng thượng, người đã đồng ý với thần thiếp, tha cho Ngự nhi.”

Hoàng đế không nói gì, tròng mắt thái tử đỏ ngầu, vùng vẫy trên đất nói: “Mẫu hậu, người thực sự là mẫu hậu của con ư, có lẽ người không phải là mẫu hậu của con, từ xưa tới nay hổ dữ không ăn thịt con, người lại đem con ném vào chảo lửa.” 

Tiêu Thiên Ngự chỉ cảm thấy bản thân mình sống không bằng chết.

Bây giờ lòng gã đã nguội lạnh, sống hay chết không còn quan trọng nữa.

Gã không còn gì trong tay, ngôi vị thái tử, linh lực cường giả trong tay, vốn hắn còn tưởng mình còn có mẫu hậu, còn có Tưởng gia, xác định là có thể thay đổi thế cục, nhưng xem ra không hề có chuyện đó. 

Mẫu hậu và Tưởng gia không hề muốn ra mặt giúp đỡ gã, cho nên nói gã thực sự là một kẻ thất bại, chết cũng đáng.

Thái tử nhìn hoàng hậu cười ha ha, đau lòng vô cùng.

Hoàng hậu còn đang khóc lóc năn nỉ hoàng thượng. 

Nơi đây vô cùng hỗn loạn.

Cách đó không xa, Tiêu Cửu Uyên và Vân Thiên Vũ đang ở trên nóc nhà xem kịch hay.

Vân Thiên Vũ nhìn thấy tình cảnh bên dưới, thấy thực sự khó tin hoàng hậu lại có lựa chọn như vậy. Rốt cuộc bà ta quá thông minh hay quá ngu xuẩn đây, lại nói cho hoàng đế biết chuyện nhi tử muốn ám sát hoàng đế. 

Tóm lại chuyện hoàng hậu làm không khiến người ta bội phục.

Vân Thiên Vũ vừa nghĩ vừa nhìn Tiêu Cửu Uyên: “Hoàng hậu hành sự thật khiến người ta…”
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.