Chương trước
Chương sau
Ánh mắt Vân Thiên Vũ lạnh lùng, nhấc ngón tay lên, lục linh cường đại xanh biếc vây quanh cơ thể nàng.

Nàng khẽ kêu lên: “Hoa thất sắc ma hồn.”

Linh lực của nàng ngưng tục thành hoa thất sắc ma hồn, nhắm thẳng tên có lam minh đang chạy về phía nàng. 

Tên có lam linh vừa thấy yêu hoa quỷ dị như vậy không khỏi biến sắc, nhanh chóng lùi về phía sau, tên cầm đầu đầu vung tay lên, tên phía sau nhanh chóng tản ra bao vây đánh Vân Thiên Vũ cả bốn phía.

Rõ ràng là muốn vây kín để giết Vân Thiên Vũ.

Ảnh Tử trong bóng tối lắc mình bước ra, bước thẳng tới một tên có lam linh linh lực. 

Ánh mắt hai bên giao đấu.

Ba linh thú cũng chọn những người có linh lực phù hợp.

Ngạo Minh thấy có nguy hiểm, trở mình gầm lên giận dữ. 

Người nó khôi phục nguyên hình, trở thành một con báo to lớn, chân trước giơ lên, nhanh chóng xông tới một gã có linh lực.

Thuộc hạ của Phượng Vô Nhai nhanh chóng lắc mình chạy tới.

Trong bóng tối Hắc Diệu mang theo thuộc hạ của Tiêu Cửu Uyên đi tới trước mặt Vân Thiên Vũ. 

Gã vừa xuất hiện, liền trầm giọng nói: “Quận chúa Linh Nghi, để đó cho chúng ta, không cần người phải ra tay.”

Hắc Diệu nói xong lắc mình xông lên.

Trong đêm tối, cuộc thảm sát tàn khốc đã bắt đầu. 

Những người có linh lực chiến đầu với nhau sức hủy diệt vô cùng lớn, hai bên đều dùng linh lực một cách liều mạng.

Tiếng nổ ầm ầm phát ra không ngừng.

Cả con đường đều bị phá hủy, nhà cửa bên đường đều bị tàn phá. 

Những người trong nhà gào thét trong sợ hãi.

Nhưng không ai dám ra ngoài xem, sợ rước họa vào thân.

Tuy Thái tử Tiêu Thiên Ngự và Thác Bạt Dã của Bắc Địch quốc đã phái tới rất nhiều người có linh lực, nhưng người bên Vân Thiên Vũ cũng đều có linh lực. 

Hai bên tranh đấu vô cùng ác liệt.

Vân Thiên Vũ cũng không rảnh rỗi, nàng đang đối phó với một tên thích khách áo đen có lam linh cấp thấp.

Mặc dù đối phương là cấp lam linh, nàng là lục linh đỉnh phong, nhưng bởi vì Vân Thiên Vũ thường hay giao đấu với Phượng Vô Nhai nên với cao thủ lam linh cấp thấp cũng không hề để ý sự cao thấp đánh lại. 

Nhưng trời càng lúc càng khuya.

Vân Thiên Vũ cũng chán nản liều mạng với đối phương, tay vừa nhấc lên khẽ nói: “Hoa thất sắc ma hồn.”

Một đóa hoa thất sắc ma hồn mang theo linh lực đến thẳng tên có lam linh linh lực. 

Tên có lam linh linh lực thấy không ổn nên nhanh chóng lùi về sau, sau đó  xuất ra linh khí: “Điệp Vũ châm.”

Rất nhiều phi châm bay thẳng tới hoa thất sắc ma hồn.

Một tiếng nổ lớn, hoa ma hồn nở rộ. 

Tên đó thở phào nhẹ nhõm, nhưng gã chưa được nghỉ ngơi thì sau làm khói, một đóa hoa thất sắc ma hồn lại bay tới.

Tên đó thay đổi sắc mặt, gã vẫn tưởng nữ nhân này chỉ có thể sử dụng một đóa hoa thất sắc ma hồn, không ngờ nàng lại có thể hóa thành hai đóa hoa, sau đó giấu đóa thứ hai ở sau đóa thứ nhất.

“A.” 

“Ầm.”

Tên có lam linh linh lực bị hoa thất sắc ma hồn làm bị thương nặng.

Vân Thiên Vũ khẽ nở nụ cười, định giơ tay kết liễu tên này. 

Vừa đúng lúc này, phía sau có một lam linh linh lực vọt tới, trong nháy mắt linh lực đã tới sau lưng nàng.

Tốc độ rất nhanh, hơn nữa lam linh linh lực áp chế nàng khiến nàng không thể cử động.

Mặt Vân Thiên Vũ biến sắc. 

Không ngờ vẫn còn một tên lam linh đỉnh phong đang ẩn mình, chờ đợi cho nàng một đòn trí mạng.

Trên đường phố, mặt rất nhiều người biến sắc, Phượng Vô Nhai không nhịn được kêu lên: “Vũ Mao, cẩn thận.”

Phương Vô Nhai liều mạng đánh vỡ lưới màu đỏ để cứu Vân Thiên Vũ, nhưng đáng tiếc không thể thoát ra được. 

Xem ra chiếc lưới màu đỏ này dùng để đối phó với y, khiến thuật phân thân của y không thể dùng được, cũng không có cách nào đi cứu Vân Thiên Vũ.

Sắc mặt Phượng Vô Nhai sa sầm đến khó coi.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.