Ý tứ trong lời nói của Tiêu Cửu Uyên là, tiểu nữ tử năm đó hắn cứu chính là nàng.
Chẳng lẽ giấc mơ lúc trước của nàng là thật.
Vậy tại sao nàng tỉnh lại làm sao cũng không nghĩ ra được.
Vân Thiên Vũ nhíu mày, nhìn Tiêu Cửu Uyên.
Nàng chỉ nhớ rõ một đêm trên bãi săn, nàng cứu Tuyên vương Tiêu Thiên Dịch, lại tuyệt nhiên không nhớ chuyện Tiêu Cửu Uyên đã cứu nàng.
Tiêu Cửu Uyên nhìn Vân Thiên Vũ, từ từ nở nụ cười.
Chỉ là nụ cười kia thoắt ẩn thoắt hiện mà hư vô, thật giống như không có linh hồn, đôi mắt phượng của hắn cũng mất đi sự hung phấn ngày xưa, thất thần nhìn chằm chằm Vân Thiên Vũ hỏi.
“Ta vẫn muốn tìm được ngươi, hỏi ngươi một câu.”
Vân Thiên Vũ mở miệng: “Ngươi hỏi đi.”
“Năm đó tại sao ngươi không quay lại, tại sao không quay lại?”
Vân Thiên Vũ nhíu mày: “trong đầu ta không có một chút hình ảnh nào, ta không nhớ được.”
Vân Thiên Vũ lại cho Tiêu Cửu Uyên một đao.
Đau đến mức trong lòng hắn chảy máu.
Hóa ra khúc mắc của hắn cho tới nay, trong lòng người ta là chuyện vô can như vậy.
Không nhớ rõ, vậy mà nàng lại quên hết.
Mà hắn cứ luôn không giải được khúc mắc, mỗi khi nhớ tới chuyện năm đó, lại oán hận trong lòng, không tin người khác, trở nên lạnh lùng, trở nên vô tình, trở nên cường thế.
Nhưng nàng lại quên.
Ha ha ha, Tiêu Cửu Uyên cười ha hả, chỉ là nụ cười
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/3071726/chuong-564.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.