Chương trước
Chương sau
Dung kỳ cười nhẹ nói: “Dung Kỳ biết thái hậu thương ta, ta chỉ không muốn khiến thái hậu vất vả, cho nên mới không phái người vào cung bẩm báo thái hậu nương nương.”

“Ngươi đấy, ngươi đấy, mau đến đây để ai gia ngắm ngươi một lúc, đã nhiều năm không gặp, có phải là càng ngày càng xinh đẹp không.”

Quận chúa Kỳ Dung phủ Nam Dương Vương thi lễ xong mới đi đến trước mặt thái hậu, thái hậu kéo tay nàng ta, cẩn thận nhìn thêm mấy lần: “Linh Sơn các ngươi quả là biết nuôi dưỡng người, ngươi xem ngươi càng lớn càng xinh đẹp.” 

Thái hậu nói xong, nhìn Vân Thiên Vũ đang đứng bên cạnh: “Vũ nhi, ai gia nói có đúng không.”

Thái hậu vừa mở miệng, Gia Khánh quận chúa Dung Kỳ mau chóng nhìn Vân Thiên Vũ đứng bên cạnh thái hậu.

Ánh mắt nàng ta hiện lên sự u ám và rất lạnh lẽo. 

Nhưng có điều chỉ trong chốc lát đã nghe được tiếng cười của nàng ta: “Vị này chính là?”

“Đây là tẩu tẩu tương lai của ngươi.”

Thái hậu vừa nói xong, ánh mắt Dung Kỳ hiện lên sự ghen ghét, nhưng vẫn tỏ ra bình tĩnh. 

Nhưng Vân Thiên Vũ đã nhìn thấy ánh mắt ghen ghét của nàng ta, trong lòng cũng hiểu vì sao vị Gia Khánh quận chúa này lại đối xử với thái hậu vô cùng đặc biệt rồi, hóa ra người ta thích con trai thái hậu.

Rất kiêu ngạo.

Vân Thiên Vũ nhìn đi nhìn lại, cảm thấy hai người này rất xứng đôi. 

Đều rất kiêu ngạo.

Vân Thiên Vũ đang nghĩ ngợi, Dung Kỳ mở miệng: “Tẩu tẩu? Chính là người dám đến cửa vương phủ của biểu ca dán giấy từ hôn sao?”

Nàng ta cười nhẹ nói: “Tẩu tẩu thật sự là nữ trung hào kiệt, Gia Khánh bội phục.” 

Vân Thiên Vũ nghe nữ nhân này nói chuyện, trong lòng thở dài một hơi, nữ nhân này chẳng ngạo nghễ như vẻ bề ngoài, thật ra cũng rất có tâm cơ, nàng ta nói lời này là muốn khơi mào khiến thái hậu tức giận.

Đáng tiếc đối với chuyện này thái hậu lại không tức giận chút nào, cho nên cũng chỉ có một mình nàng ta tự bới móc.

Vân Thiên Vũ nhếch miệng cười: “Chút bản lĩnh đó còn kém xa quận chúa, quận chúa tu luyện trên núi Linh Sơn xa xôi ngàn dặm, thái hậu nương nương ở kinh thành rất nhớ quận chúa, bản lĩnh này của quận chúa không phải ai cũng làm được.” 

Trong lời nói của Vân Thiên Vũ có ẩn ý, Gia Khánh quận chúa Dung Kỳ vừa nghe đã hiểu được ẩn ý, mắt híp lại, ánh mắt lạnh lẽo, trong lòng biết rõ một chuyện, nữ nhân này rất thông minh.

Vừa chạm mặt đã nhìn rõ tâm tư và ý đồ xấu xa của nàng ta.

Xem ra sau này đối mặt với nữ nhân này nàng ta không thể sơ suất. 

Nhưng Dung Kỳ nhìn Vân Thiên Vũ, lại nở nụ cười trở lại.

Biểu ca của nàng ta, còn chưa tới lượt người khác gả.

Gia Khánh quận chúa nhếch môi cười đắc ý, thần sắc tựa như một bông hoa hải đường. 

Vân Thiên Vũ cười lạnh, ai thích thì lấy đi, nàng không cần.

Đối với trận sóng ngầm giữa hai người thái hậu cũng biết ít nhiều, sợ hai người nhịn không được, thái hậu vội vàng kéo Gia Khánh ngồi xuống bên cạnh mình.

“Gia Khánh, lần này về kinh ngươi ở lại lâu một chút, đừng đi vội.” 

“Được, lần này ta vào kinh với thái hậu nương nương lâu một chút.”

Dung Kỳ vừa nói xong, đột nhiên quan tâm hỏi: “Biểu ca huynh ấy có khỏe không?”

Thái hậu gật đầu: “Ừ, nó rất tốt, lát nữa ai gia phái người bảo nó vào cung, huynh muội các ngươi đã nhiều năm không gặp rồi, khó khăn lắm ngươi mới vào kinh, đương nhiên là muốn gặp.” 

Thái hậu nói đến đây, đột nhiên nghĩ đến điều gì nhìn Vân Thiên Vũ nói: “Thật ra Gia Khánh cũng là ân nhân cứu mạng của Cửu Uyên, nếu không có Gia Khánh, năm đó Cửu Uyên đã mất mạng rồi.”

Thái hậu nói đến chuyện năm đó, vẻ mặt lại đau khổ, nước mắt lại chực trào ra.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.