Vân Thiên Vũ dùng sức rút tay ra, sau đó lùi lại một bước, lạnh lùng trừng mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, trầm giọng nói: “Tiêu Cửu Uyên, đó là chuyện của ta. Về sau tốt nhất người đừng nhúng tay vào chuyện của ta, nếu không đừng có trách ta trở mặt."
Vân Thiên Vũ nói xong cũng không thèm liếc mắt nhìn Tiêu Cửu Uyên, quay người dẫn Diệp Gia đi vào Ngọc Phượng đài.
Tiêu Cửu Uyên đang đứng trước cửa Ngọc Phượng đài liền đi theo nàng, cùng nàng đi vào trong Ngọc Phượng đài.
Tiêu Cửu Uyên vừa đi vừa nói: “Vân Thiên Vũ, ngươi đang tức giận, chẳng nhẽ vì chuyện xảy ra tối qua...”
Tiêu Cửu Uyên vẫn chưa nói hết câu, Vân Thiên Vũ nhanh chóng nhìn xung quanh rồi trừng mắt tức giận nói: “Câm miệng, đêm qua chỉ là chuyện ngoài ý muốn, ngươi coi như chưa có chuyện gì xảy ra.”
“Làm sao có thể coi như chưa có chuyện gì xảy ra được, chúng ta rõ ràng đã hôn nhau, bổn vương sẽ có trách nhiệm với ngươi.”
“Trách nhiệm gì chứ.” Vân Thiên Vũ tức giận hét lên, sau đó nghĩ đến đây là trước cổng Ngọc Phượng đài, nếu để người khác nghe thấy sẽ rất phiền phức, cho nên Vân Thiên Vũ kéo Tiêu Cửu Uyên đến một góc yên tĩnh của Ngọc Phượng đài.
Nàng chỉ vào Tiêu Cửu Uyên mạnh mẽ nói: “Tốt nhất người nên quên chuyện đêm qua đi, coi như chưa xảy ra chuyện gì, về sau không được nhắc lại chuyện này nữa, biết chưa?”
Lông mày của Tiêu Cửu Uyên khẽ nhướn lên, đôi mắt phượng ánh lên vẻ kiều
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/3071633/chuong-517.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.