Sắc mặt Vân Thiên Vũ không khỏi khó chịu, ánh mắt u ám nhìn về phía Tiêu Cửu Uyên và Phượng Vô Nhai. 
Hai người không có ý định dừng lại, có điều Tiêu Cửu Uyên vừa mới được giải độc nên có hơi yếu thế hơn, sau một đòn tấn công đã dừng lại thở hổn hển. 
Bạch Diệu và Hắc Diệu ở phía sau hắn vội vàng xông lên, định ngăn cản vương gia nhà mình: “Vương gia, cơ thể của người.” 
Tiêu Cửu Uyên điên cuồng gầm lên: “Ta không chết được đâu, lui ra.” 
Hắn vừa nói xong liền đưa tay muốn xông vào đánh tiếp. 
Đương nhiên Phương Vô Nhai không cam tâm ở lại phía sau, lập tức lấy linh khí của mình ra tiếp tục đánh với Tiêu Cửu Uyên. 
Nhưng làm sao Vân Thiên Vũ có thể để hai người đánh tiếp, nếu lại để hai luồng linh va chạm nữa thì đừng nói Tây Phương viện nhỏ bé này, ngay cả phủ Ly thân vương cũng sẽ bị phá hủy. 
“Dừng tay lại.” Giọng quát lạnh của Vân Thiên Vũ vừa vang lên, cả Phượng Vô Nhai và Tiêu Cửu Uyên đều quay sang nhìn nàng. 
Vân Thiên Vũ lạnh lùng nhìn hai người bọn họ rồi chầm chậm nhìn về phía Phượng Vô Nhai: “Phượng Vô Nhai, có phải là người phá hủy Tây Phượng viện của ta mà vẫn chưa từ bỏ ý định, muốn phá hủy cả phủ Ly thân vương mới dừng tay.” 
Phượng Vô Nhai lập tức thu tay lại, bay đến bên cạnh Vân Thiên Vũ, mị hoặc cười nói: “Vũ nhi đã lên tiếng thì bổn quân không đánh nữa.” 
Vân Thiên Vũ nhìn 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/3071521/chuong-461.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.