Tiêu Cửu Uyên cũng biết trước mắt thời gian rất cấp bách, hắn không thể quấy nhiễu Vân Thiên Vũ quá nhiều, cho nên cuối cùng tức giận thi triển linh lực nhảy về quảng trường.
Tiêu Cửu Uyên vừa định như vậy, Phượng Vô Nhai bên cạnh tức giận châm chọc nói: “Tiêu Cửu Uyên, nếu ngươi thật sự yêu thương nàng ấy nên ngăn cản nàng ấy tham gia tỷ thí tiếp, hoặc là ngăn cản nàng ấy tiến vào Thiên Mộc sơn trang.”
Bởi vì tiến vào Thiên Mộc sơn trang, nhất định phải trị khỏi cho phu nhân Thiên Mộc sơn trang mới có thể ra khỏi trang, nếu không nàng vĩnh viễn sẽ không ra khỏi Thiên Mộc sơn trang.
Như vậy có khác nào giam cầm, Phượng Vô Nhai vừa nghĩ đến đây lại càng cảm thấy lo lắng.
Tiêu Cửu Uyên nghe xong Phượng Vô Nhai nói, tức giận nói không nên lời, cả người tỏa ra hàn khí, trong mắt cũng đầy sát khí lườm Phượng Vô Nhai.
“Ma Quân của Ma Ảnh cung thật sự rảnh rỗi không có gì làm sao? Chẳng lẽ muốn giải tán rồi, cho nên mới rảnh việc đến mức cứ đi quản chuyện nhà người khác.”
“Ha ha, chuyện nhà của người khác?”
Phượng Vô Nhai đột nhiên cười cổ quái, sau đó mặt mày vô cùng ma mị nói: “Tiêu Cửu Uyên, đây rất nhanh sẽ là chuyện nhà bổn quân thôi.”
Lời này của y trắng trợn khiêu khích Tiêu Cửu Uyên, đồng thời ý tứ trong lời nói cũng rõ ràng, hắn muốn kết hôn với Vân Thiên Vũ.
Nếu y cưới Vân Thiên Vũ, đây chính là chuyện nhà y rồi.
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/3071431/chuong-417.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.