Gương mặt khôi ngô tuấn tú của Tiêu Cửu Uyên sa sầm lại, lạnh lùng trừng mắt nhìn thuộc hạ nói: “Không biết đi khách điếm khác đặt phòng sao.”
“Hồi vương gia, các khách điếm khác cũng hết phòng, khách điếm trong trấn này đã ít, nay đều được đặt hết, có rất nhiều người phải đến thuê phòng nhà người dân, chỉ còn gian phòng này là do thuộc hạ tranh giành mãi mới được.”
Thuộc hạ nói đầy ấm ức.
Ánh mắt Tiêu Cửu Uyên sắc bén nhìn gã.
Vân Thiên Vũ ngồi trong xe ngựa chậm rãi mở miệng: “Nếu không vương gia vào nghỉ đi, ta sẽ nghỉ ở trên xe ngựa là được.”
Sắc mặt của Tiêu Cửu Uyên trầm xuống, sẵng giọng: “ý của ngươi là bổn vương chỉ biết lo cho bản thân mình, không quan tâm tới người khác sao?”
Vân Thiên Vũ nhíu mày, thản nhiên nói:” Vậy ý của vương gia là vương gia sẽ ngủ trên xe ngựa, còn ta ngủ trong khách điếm.”
Sao có thể như vậy? Tiêu Cửu Uyên có phải là người để bản thân mình phải chịu ấm ức sao.
Quả nhiên, Vân Thiên Vũ vừa dứt lời, Tiêu Cửu Uyên cười lạnh: “Người đừng nghĩ quá nhiều rồi, dựa vào đâu mà bổn vương để ngươi nghỉ trong khách điếm, còn bổn vương ngủ trong xe ngựa chứ.”
Ngủ nửa tháng trong xe ngựa, đã vô cùng khổ sở, nhất là dọc đường luôn phải phân cao thấp với Vân Thiên Vũ, đương nhiên hắn không muốn tiếp tục ngủ trong xe ngựa một chút nào nữa.
Vân Thiên Vũ thấy Tiêu Cửu Uyên lưỡng lự, như thế này cũng không được,
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/3071392/chuong-399.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.