Chương trước
Chương sau
Gần như trong nháy mắt, trên mặt Vân Lôi tràn ngập ý cười, ông ta nhìn phía Vân Thiên Vũ nói: "Nữ nhi, lúc trước gia gia của con chỉ là tức giận chút thôi, cho nên mới nhất thời nổi nóng nói ra những lời không hay, con cũng không nên để trong lòng."

Vân Thiên Vũ ngẩng đầu nhìn Vân Lôi, ghê tởm đến mức muốn ói, nam nhân dối trá. Nàng cười lạnh nhìn Vân Lôi nói: "Lúc trước khi Vân lão đầu muốn giết ta, tại sao không thấy ông đi ra nói gì, tại sao không thấy ông đi ra ngăn cản, nếu không phải người của An thân vương phủ chạy tới, bây giờ chỉ sợ ta đã bị giết rồi."

Lời nói của Vân Thiên Vũ khiến mặt Vân Lôi đen lại.

Phượng Vô Nhai đứng cách đó không xa oán trách trừng mắt nhìn Vân Thiên Vũ, nàng ta có lương tâm không vậy, không phải y cũng đã lên tiếng cứu nàng ta sao? Tại sao nàng ta chỉ thấy người của An thân vương phủ mà không nhìn thấy y chứ?

Vân Thiên Vũ hoàn toàn không để ý tới Phượng Vô Nhai, tiếp tục nhìn người của Vân gia nói: "Bất kể là Vân gia đuổi ta, hay là ta đoạn tuyệt với Vân gia, lúc này Vân Thiên Vũ ta trịnh trọng tuyên bố, từ nay về sau, ta và Vân gia ân đoạn nghĩa tuyệt, không liên quan gì đến nhau nữa."

Nàng nói xong xoay người nhìn Diệp Gia và Họa Mi ở phía sau: "Chúng ta đi."

Mấy người nhấc chân đi, lão vương gia của An thân vương phủ và đám người Tiêu Dạ Thần đi theo phía sau.

Tiêu Cửu Uyên từ đầu tới đuôi không nói gì, ánh mắt thâm thúy, khóe môi như cười như không liếc nhìn người của Vân gia, sau đó chậm rãi đi theo Vân Thiên Vũ.

Vân Thiên Vũ đi được vài bước liền dừng lại, quay đầu nhìn phía sau. Người ở phía sau nàng tự động nép sang một bên, nàng cười lạnh nhìn Vân lão đầu và Vân Lôi: "Ngày sau nếu như tình cờ gặp mặt, cũng đừng trách ta không khách sáo."

Nàng đưa tay ra, một tia Hoàng linh khí dày đặc xuất hiện trên tay nàng.

Vẻ mặt của mọi người ở Vân gia hốt hoảng, trên mặt Vân lão đầu và Vân Lôi không còn một giọt máu.

Hoàng linh trung cấp? Vân Thiên Vũ vậy mà là Hoàng linh trung cấp, mười sáu tuổi đã là hoàng linh trung cấp, quan trọng là nàng chưa bao giờ dùng linh đan diệu dược gì, toàn bộ là nhờ nàng tự mình tu luyện, khả năng tu luyện như vậy chỉ có thể là cơ thể có linh mạch trời sinh, còn là cơ thể có linh mạch trời sinh thượng đẳng.

A… Trong lòng Vân lão đầu sụp đổ, lão ta vô cùng tức giận, lão ta mất đi thứ gì, rốt cuộc lão ta đã mất đi thứ gì?

Vân Thiên Vũ phất tay, một chưởng hướng tới cánh cửa Tử Trúc hiên của Vân gia. Một tiếng ầm vang lên, dấu tay rất lớn mạnh mẽ đập vào cửa sân Tử Trúc hiên, hai bên tường đều bị nàng đánh vỡ, gạch vỡ rơi xuống đất hiện rõ một dấu tay trên đó. Vân Thiên Vũ cười lạnh xoay người đi ra ngoài.

Vân lão đầu ở phía sau điên cuồng hét lên: "A… Vân Lôi, tên nghiệt tử này, ngươi nói cho ta biết, tại sao lại như vậy, tại sao lại như vậy, ta phải đánh chết ngươi, ta phải đánh chết ngươi tên bất hiếu này, rõ ràng nó là thiên tài của Vân gia ta, tại sao, tại sao nhiều năm như vậy mà ta không nghe ngươi nhắc đến."

Lúc này Vân lão đầu còn tưởng rằng sở dĩ Vân Thiên Vũ có linh lực hoàng linh trung cấp là vì đã tu luyện từ nhỏ đến lớn. Nếu như lão ta biết thật ra Vân Thiên Vũ chỉ dùng thời gian một tháng tu luyện lên hoàng linh trung cấp, nhất định lão ta sẽ tức chết.

Vân Thiên Vũ không để ý tới chuyện của Vân gia nữa, đi một mạch ra khỏi Vĩnh Ninh Hầu phủ.

Trước cửa Vĩnh Ninh Hầu phủ, lão vương gia của An thân vương phủ cười tủm tỉm đi đến trước mặt Vân Thiên Vũ, vui vẻ nhìn Vân Thiên Vũ nói: "Nữ nhi ngoan, mau gọi nghĩa phụ."
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.