Chương trước
Chương sau
Vân Thiên Vũ làm ra vẻ “tốt nhất thì ngươi nên hiểu, trên đời này không có từ hối hận”, khiến cho Phượng Vô Nhai không thể nhịn được cười to, cười tươi như hoa, hết sức thoải mái, hắn xua tay nói: "Được rồi, ngươi đừng có nguyền rủa bổn quân, đi nhanh đi."

Vân Thiên Vũ lườm y một cái, lời này buồn cười vậy ư, chẳng lẽ y không có lúc gặp khó khăn? Nghĩ vậy nhưng vẫn quay người rời đi, đi thẳng về phủ Vĩnh Ninh hầu.

Trên đường đi, Vân Thiên Vũ thả Điêu Gia và Tiểu Anh ra, Điêu Gia nhanh chóng nói: "Chủ tử, đại ma đầu này không tin người nói."

"Hừ, đến lúc đó có gặp nạn thật, chủ tử đừng có cứu y, để cho y chết đi."

Tiểu Anh tức giận nói, chủ tử của chúng rất lợi hại, Ma Quân này lại không tin, đợi cho tới khi y gặp khó khăn, bọn họ sẽ nhìn y chết.

Hừ, Tiểu Anh ghét y, ai kêu nhìn bộ dạng y đẹp như vậy chứ. Nói cho cùng là tên này thấy bộ dạng của người ta đẹp hơn mình, cho nên ghen ghét.

Một người, một chồn, một chim nhanh chóng tới cửa phủ Vĩnh Ninh hầu, Vân Thiên Vũ cẩn thận tiến vào phủ Vĩnh Ninh hầu, lặng lẽ tránh né hộ vệ và thủ hạ ẩn nấp của Tiêu Cửu Uyên phái tới hầu phủ, chạy thẳng về Tử Trúc hiên.

Bọn họ còn chưa có bước vào Tử Trúc hiên, phát hiện Tử Trúc hiên đốt đèn sáng choang, tình hình này có chút kỳ lạ. Diệp Gia và Họa Mi sẽ không tự nhiên thắp hết đèn trong Tử Trúc hiên lên, điều này nói rõ là Tử Trúc hiên có biến.

Biểu tỷ Diệp Gia dùng cách này báo cho nàng ư?

Tình hình Tử Trúc hiên thế nào?

Sau khi nghĩ kỹ, Vân Thiên Vũ khẳng định một chuyện, có thể là Tiêu Cửu Uyên ở Tử Trúc hiên, cho nên Diệp Gia không thể phái người đi thông báo ngay cho nàng, tránh việc Tiêu Cửu Uyên nghi ngờ, bởi vì Tiêu Cửu Uyên là người rất khôn khéo.

Vân Thiên Vũ nghĩ thông suốt, vội vàng trốn tới một góc kín trong Tử Trúc hiên, vội vàng đổi quần áo trên người đi, mặc y phục lúc trước của mình, sau đó cẩn thận dán vết sẹo lên trên mặt, đội khăn che mặt, sau đó nàng xác nhận mình không có lộ ra sơ hở gì mới mang Điêu Gia và Tiểu Anh vào Tử Trúc hiên.

Đến khi nàng đi vào phòng khách của Tử Trúc hiên, quả nhiên thấy hai người biểu tỷ Diệp Gia và Họa Mi đang chờ ở bên ngoài.

Diệp Gia vừa nhìn thấy cách ăn mặc của nàng liền thở phào, không kìm được mà nở nụ cười, quả nhiên biểu muội vô cùng thông minh, chỉ liếc một cái là đã biết là nàng thông báo.

Diệp Gia vội qua đón, kéo tay Vân Thiên Vũ nói: "Vũ Mao, sao muội đi dạo gì mà giờ mới trở về. Vương gia đã tới được lúc, muội mau vào đi."

Vân Thiên Vũ hùa theo Diệp Gia nói: "Hả, sao tỷ không kêu người báo cho muội, đỡ phải để vương gia chờ."

Vân Thiên Vũ nói xong nhấc chân đi vào phòng khách, Điêu Gia và Tiểu Anh cũng muốn đi vào, bị Diệp Gia ngăn lại: "Không muốn chết thì đừng vào."

Hôm nay Ly thân vương gia nổi giận rất lớn, hai ngươi mà vào ầm ĩ, nếu chọc vương gia, sợ là ngài sẽ dùng một chưởng để đánh chết hai ngươi. Điêu Gia và Tiểu Anh trợn mắt nhìn vào phòng khách, cuối cùng cũng không có dám vào phòng.

Trong phòng khách, Vân Thiên Vũ đi vào đã nhìn thấy quanh người Tiêu Cửu Uyên toàn là lệ khí, vẻ mặt không vui, có chút tàn bạo, đôi mắt thì đỏ rực lên, lúc này trông hắn như một con thú dữ đang phát điên.

Vân Thiên Vũ nhìn thấy Tiêu Cửu Uyên như vậy, cũng biết tại sao hắn lại nổi giận điên lên như thế.

Vốn tưởng là việc không có sai sót, cuối cùng thất bại, việc này đối với Tiêu Cửu Uyên luôn luôn cuồng vọng duy ngã độc tôn mà nói, là một kích thích không nhỏ, đương nhiên sẽ hắn tức giận phát điên.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.