Chương trước
Chương sau
Editor: LaOngDao142

Trong xe ngựa, Vân Thiên Vũ mặc dù cảm thấy lạnh, nhưng vẫn không biết bên ngoài xe ngựa Ly thân vương phủ đã tới, cho nên thúc giục Tiêu Dạ Thần.

"Ngươi đi nhanh một chút, lo lắng cái gì, trước mắt cứu người quan trọng hơn."

Vân Thiên Vũ dứt lời, Tiêu Dạ Thần vẫn như cũ không động, Vân Thiên Vũ không nhịn được vén rèm nhìn bên ngoài, liền thấy Tiêu Dạ Thần ngẩn ngơ nhìn phía đối diện, một chiếc xe ngựa không nhanh không chậm đi tới, bước chân ngựa khi rơi xuống đất, không một tiếng động, rõ ràng ở vó ngựa có bọc da hươu gì đó, cho nên rơi xuống đất không tiếng động.

Thời điểm Vân Thiên Vũ nhìn về đối diện, người trong xe ngựa cũng vén rèm nhìn ra ngoài, vừa đúng chạm phải ánh mắt Vân Thiên Vũ.

Một đôi mắt trong veo thâm thúy, tản mát ra lạnh lẽo như băng, cộng với khí tức trên người, lạnh đến đáng sợ.

Tiêu Cửu Uyên, không nghĩ tới lại là Tiêu Cửu Uyên.

Vân Thiên Vũ ngẩn ra, nhìnTiêu Cửu Uyên hơi gật đầu một cái, coi như chào hỏi.

Trước mắt nàng cứu người quan trọng hơn, không có thời gian cùng Tiêu Cửu Uyên nói chuyện.

Đáng tiếc nàng không nói, giọng Tiêu Cửu Uyên lạnh như băng nói chuyện.

"Tiêu Dạ Thần, ngươi mặc dù không phải người Long Lân quân, nhưng ngươi ở Long Lân quân đi lại, cũng coi như là một thành viên, rõ ràng lúc trước bổn vương để cho ngươi trở về, ngươi lại tự tiện dẫn người tự do đi lại, ngươi xem có phải ngươi không tuân theo quân quy, luận tội quân quy xử trí."

Tiêu Cửu Uyên một lời đã định, lãnh khốc vô tình ra lệnh: "Bạch Diệu, lập tức phái người áp tải An Thân Vương thế tử đi Long Lân quân chấp chưởng hình pháp."

Tiêu Dạ Thần không nói tiếng nào, hắn hành động như vậy đúng là vi phạm quân quy, nhưng hắn không hối hận.

Tiêu Dạ Thần vừa nghĩ vừa ngẩng đầu nói với Tiêu Cửu Uyên: "Cửu hoàng thúc, ta cam nguyện bị quân quy xử phạt, chẳng qua ngươi có thể để cho ta giúp Vũ Mao làm xong chuyện hay không, sau khi xong việc, ta mặc cho ngươi xử phạt."

Lời của Tiêu Dạ Thần khiến cho Tiêu Cửu Uyên càng thêm phát lạnh, âm trầm vô cùng nói: "Tiêu Dạ Thần, từ xưa hồng nhan họa thủy, nhưng đó tốt xấu gì cũng là một mỹ nhân, còn ngươi giúp một người xấu xí."

Tiêu Cửu Uyên nói rõ ràng giễu cợt Vân Thiên Vũ, vẻ mặt Vân Thiên Vũ không nhịn được đen thui.

Nói thật ra Tiêu Cửu Uyên mở miệng thật quá độc ác, nàng mỗi lần đều giận đến muốn đánh vào mặt của hắn.

Vân Thiên Vũ ngồi trên xe ngựa, Tiêu Dạ Thần vẫn kiên trì: "Cửu hoàng thúc, tối nay Vũ Mao gặp phải chuyện trọng đại, cho nên ta mới có thể..."

Tiêu Dạ Thần lời còn chưa dứt, đối diện Tiêu Cửu Uyên đã quát lạnh lên tiếng: "Nàng là vương phi của bổn vương, chẳng lẽ bổn vương sẽ nhìn nàng chết."

Sắc mặt Tiêu Cửu Uyên u ám, hai mắt sắc bén nhìn chằm chằm Tiêu Dạ Thần, hiện tại hắn càng nhìn Tiêu Dạ Thần càng chướng mắt.

Tiêu Cửu Uyên nổi giận ra lệnh cho Bạch Diệu: "Bạch Diệu, bắt đầu từ bây giờ, phái người nhìn chằm chằm Tiêu thế tử, không có lệnh của bổn vương, không cho phép hắn rời Long Lân quân nửa bước."

Trong bóng đêm, Tiêu Dạ Thần vẫn còn muốn nói chuyện.

Hai thuộc hạ của Tiêu Cửu Uyên lắc người liền đi tới, nháy mắt bay tới trước mặt Tiêu Dạ Thần, cung kính vô cùng nói: "Tiêu thế tử xin đừng làm khó thuộc hạ."

Tiêu Dạ Thần nhìn một chút hai người kia, thủ hạ của Tiêu Cửu Uyên, năng lực cũng đặc biệt lợi hại, nếu như bọn họ bắt hắn, hắn chống cự không được.
Chương trước
Chương sau
Website đọc truyện online chất lượng hàng đầu việt nam, với nhiều truyện tiên hiệp, truyện kiếm hiệp, truyện ngôn tình, truyện teen, truyện đô thị được tác giả và dịch giả chọn lọc và đăng tải.
Liên hệ về bản quyền/quảng cáo: [email protected]

Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư

Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.