Editor: LaOngDao142 
Tiêu Dạ Thần càng nghĩ sắc mặt càng khó nhìn, trong lòng đặc biệt đau. 
Nói thật ra, khi nãy Tiêu Cửu Uyên cảnh cáo hắn không được nhớ thương Vũ Mao, hắn mặc dù đáp ứng, nhưng trong lòng còn có một chút ý nghĩ, chờ Tiêu Cửu Uyên hủy bỏ hôn sự với Vũ Mao, vậy hắn không phải là liền có cơ hội sao? 
Hắn và Vũ Mao tình cảm không tệ, nếu như hắn cưới nàng, nàng nhất định sẽ nguyện ý. 
Nhưng bây giờ hắn lại phát hiện Tiêu Cửu Uyên để ý Vũ Mao, vậy hắn sẽ buông tay sao? Tiêu Cửu Uyên sẽ để cho những người khác cưới Vũ Mao sao? Phải biết tính độc chiếm của Tiêu Cửu Uyên rất lớn, hắn đã thích hay để ý vật gì đó, tuyệt đối không cho phép người khác nghĩ đến. 
Nếu như ai có can đảm nhớ thương đồ của hắn, chỉ có một con đường chết. 
Hắn dám cùng Tiêu Cửu Uyên đối nghịch sao? Hắn dám lấy cả An Thân Vương phủ cùng Tiêu Cửu Uyên đấu tranh sao? Quan trọng là Vũ Mao nghĩ như thế nào? 
Con ngươi Tiêu Dạ Thần như vực sâu, không nói một lời đi theo phía sau người khác ra khỏi yến các. 
Mọi người bên trong yến các đi rất nhanh, trong viện liền yên tĩnh. 
Bên trong Vinh Hạc Đường lúc này hết sức náo nhiệt, Hoàng hậu nương nương mang theo hai vị công chúa ra cung vội tới chúc thọ Tưởng lão thái quân, còn mang đến vật hoàng thượng ban thưởng, một pho tượng Ngọc Quan Âm cao hai thước, Ngọc Quan Âm không phải bảo vật 
Truyện được đăng tại truyentop.net. Đọc tiếp tại đây: http://truyentop.net/thu-phi-thien-ha-than-y-dai-tieu-thu/3071183/chuong-245.html
Chính sách bảo mậtQuy định nội dungBản quyềnĐiều khoảnQuyền riêng tư
Website hoạt động dưới Giấy phép truy cập mở Creative Commons Attribution 4.0 International License.